Chơi ngông

Bùi Tín (Danlambao)

Nước Việt Nam ta còn nghèo, điều này ai chả biết. Chỉ trừ các quan chức CS nay đã thành triệu phú, tỷ phú đô la, vượt xa các điền chủ Nam bộ xưa, các tư sản hàng Đào Hà Nội hồi nào. Theo thông kê thu nhập tính theo đầu người, dân Việt hiện nghèo hơn dân Philippines, Indonésia, kém xa dân Thái Lan, kém rất xa dân Singapore ở quanh ta.
Đã thế lại chơi ngông. Chạy theo những thành tích ảo, bề nổi, vô nghĩa.

Tết vừa qua, có chiếc bánh chưng 7 tạ, 12 người gánh, gọi là để cúng bà mẹ ông Hồ, có chiếc bánh tét dài 11 mét, bánh phồng tôm nặng tạ rưỡi độn nhựa xốp, chậu hủ tíu cho 1 ngàn người ăn, được các quan chức cộng sản đến chứng kiến, đề cao, ca ngợi..., cuối cùng không một ai ăn nổi, để mốc meo, đổ xuống cống.

Những trò chơi ngông một cách đần độn. Lẽ ra lãnh đạo phải ngăn ngừa, nhưng họ bận chuyện của sân sau, cửa hậu, đếm phong bìa, tiếp khách sộp, đi cúng bái xem quẻ thăng quan tiến chức, tranh nhau ấn thiêng để hòng trúng vận phất đại gia.

Những ngày Tết ảm đạm, các giá trị đảo lộn. Người ngay thẳng, có lòng yêu nước, thương dân, trọng nhân quyền, đòi dân chủ tự do rên siết trong tù. Kẻ gian manh cướp đất, cướp nhà, cướp tiền bạc của công đầy túi vẫn hoành hành cưỡi cổ nhân dân.

Ngày 10/3/2015 giữa Hà Nội, trong phòng lớn của khách sạn Hilton, Lễ ký thỏa thuận hợp tác về Dự án đầu tư xây dựng Tháp truyền hình Việt Nam đã diễn ra với các quan chức, đại diện của Đài truyền hình, Tổng công ty đầu tư kinh doanh vốn Nhà nước SCIC, Công ty cổ phần tư nhân thuộc tập đoàn BRG và ngân hàng Đông Nam Á SeaBank.
Sau buổi lễ ký thỏa thuận, ông Trần Bình Minh, ủy viên TƯ đảng, Tổng giám đốc đài truyền hình VN cho biết các bên thoả thuận đã thống nhất phương án được thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng chỉ đạo gợi ý là Tháp truyền hình mới của Hà Nội phải lập kỷ lục thế giới về chiều cao.
Ông Trần Bình Minh thích thú nhấn mạnh: Tháp truyền hình Hà Nội chẳng những sẽ là tháp cao nhất Đông Nam Á, mà sẽ là cao nhất châu Á. Do hiện nay tháp ở Nhật Bản - Tokyo Sky Tree là cao nhất thế giới - cao 634 mét, nên tháp TH Hà Nội sẽ cao 636 mét, nghĩa là còn soán luôn ngôi cao nhất toàn thế giới.

Các báo trong nước như Tin Nhanh - VNExpress cũng như TTX Vàng Anh đưa tin giật gân này, không quên kể ra các tháp truyền hình từng lập kỷ lục cao nhất thế giới, như Tháp Eifel/ Pháp cao 325m, tháp Sky/ Tân Tây Lan 328m, tháp Berlin 388m, tháp Thượng Hải 468m, tháp Ostankino/Moscow 540m, tháp Canton- Quảng Châu 600m, tháp Sky Tree/Tokyo 634m.

Ghê chưa! Anh hùng chưa! Hà Nội sẽ có tháp Truyền hình cao hơn Paris, cao hơn Berlin, cao hơn Moscow, cao hơn Thượng Hải, Quảng Châu, cao hơn Tokyo. Chưa thấy hé ra sẽ chi phí hết bao nhiêu nghìn tỷ đồng, mất trăm triệu hay mấy tỷ US$.

Nghèo mà chơi ngông. Quá ngông. Ngông không giới hạn.
Để làm gì? Để ăn cái giải gì? Tiền đâu mà phí phạm đến thế?
Tập đoàn tư nhân BRG là ai, thuộc phe nhóm tư bản đỏ nào? quan hệ với bí thư và các quan chức trong thành ủy ra sao?

Tháp truyền hình cao ngất ngưởng, mà nền giáo dục thấp lèo tèo, nền y tế xã hội bệ rạc, dân trí thấp, tai nạn giao thông kỷ lục, tham nhũng loại cao không đâu bằng, nhiều nơi các em đi học không có cầu phải níu theo dây cáp để có thể chết đuối, nền công nghiệp chưa làm ra nổi một con ốc thật đúng chất lượng... Tiền của đâu có thừa thãi gì mà chơi ngông vậy?! Nợ quốc gia còn đầm đìa ra đó kia mà. Ganh đua gì những chuyện viển vông trê trời cao đến thế. Liệu thần kinh quý vị đưa ra chủ trương này có bình thường?

Tháp cao nhất thế giới thường là tiêu biểu cho một nền công nghiệp tổng hợp cao nhất, - về vật liệu xây dựng, về kiến trúc, về toán học, tin học, về địa chấn, về thông tin minh bạch, về nền văn minh tổng hợp của nhân loại. Thật là mỉa mai khi một anh lùn về khoa học kỹ thuật, lùn về khoa học nhân văn, anh lùn về công nghiệp - kỹ thuật lại chơi ngông liều lĩnh và lạc điệu đến thế. Lại là một kiểu anh nông dân nuôi voi chơi.

Rồi để sau khi khai mạc, cái tháp cao nhất thế giới ấy sẽ truyền đi cho người xem TV ở Việt Nam, Đông Nam Á và thế giới những tin tức, hình ảnh có giá trị ra sao, hay vẫn là những nội dung đã được định hướng trước, những sự thật bị cắt xén, bóp méo, xuyên tạc, bịa đặt, những bản tin nhạt nhẽo, biết rồi khổ lắm nói mãi, chuyên tra tấn tai mắt của khán giả. Cho đến nay khán giả truyền hình trong nước vẫn còn vướng mắc là tại sao ban lãnh đạo Đài truyền hình VN vẫn còn dùng những phát thanh viên trong nhà đài từng bị vi phạm nhân cách một cách ô nhục, trong một số cuộc đi công tác ở nước ngoài - ở Bắc Âu và Nhật bản - đã thò tay xoáy ở các siêu thị những đồ dùng mỹ phẩm đắt tiền, bị chụp ảnh, hài tội tại chỗ rồi đuổi về nước. Tội ăn cắp lắp đi lắp lại đến mức tại các nước đó họ phải in cờ đỏ sao vàng và tiếng Việt để cảnh cáo, Thật đẹp mặt cho đài truyền hình VN. Nay làm tháp cao nhất thế giới để xóa tiếng xấu, làm nhục quốc thể chăng?

Chơi ngông kiểu này còn có thể là do tư duy thâm thủy của các nhà chính trị trong thành ủy CS và ban tuyên huấn mác xít. Dân Hà Nội sẽ luôn ngẩng cổ tự hào ngắm nhìn tháp truyền hình cao nhất thế giới của mình để quên đi những nghịch cảnh khó chịu, đau lòng, bất công tràn đầy trên mặt đất, giá điện cao, tham nhũng lan tràn, nông dân mất đất, công an kết hợp bọn xã hội đen đàn áp thô bạo các sinh viên yêu nước yêu dân chủ ‘không thích đảng CS’. Để không còn nhớ là tự do báo chí còn thấp hơn ngọn cỏ, chất lượng nghiên cứu khoa học và số lượng sáng chế phát minh là lẹt đẹt, ‘đèn đỏ’ của thế giới.
Khi Quảng Nam dự định dựng tượng Bà Mẹ Anh hùng trị giá hơn 400 tỷ đồng, có ngay ý kiến can ngăn, nên lấy tiền đó chia cho hơn 6 ngàn Bà Mẹ Anh hùng đang thiếu đói, mỗi gia đình có thể nhận 60 triệu đồng, thiết thực biết bao nhiêu, đỡ khổ cho biết bao gia đình.

Mong rằng sẽ có cuộc trưng cầu dân ý gấp, ít nhất là dân ý của công dân thủ đô về ý đồ xây dựng Tháp Truyền hình hoành tráng, ngất ngưởng đã được định vị ở cạnh Hồ Tây, ở phía Tây Bắc của Hà Nội. Giữa một vùng đồng không mông quạnh sẽ nổi bật trơ trọi một anh khổng lồ quá khổ như đi trên đôi chân cà - kheo, để ai nấy đi qua đều phải ngẩng cao đầu xít xoa: cao nhất thế giới một cách tuyệt đối. Để rồi mà đâm xe vào nhau.

Đúng kiểu trưởng giả học làm sang, thành ra ngố, sẽ bị cả thế giới họ cười vào mũi.
Đúng kiểu trọc phú, nghèo văn hóa, thiếu thực chất của con người có trí khôn.
Có nên để tượng đài Nghèo mà Ngông nên Ngố như thế hình thành thật sự giữa thủ đô?
Việt Nam ta và trưởng tồn, mà không ai thấy ngượng hay sao!
Lễ ký kết thỏa thuận đã xong, bút sa gà chết rồi. Có ý kiến của thủ tướng rồi.

Danlambao.blog

Đăng ngày 26 tháng 03.2015


 

Cảm phục Lý Quang Diệu

 Khuất Đẩu

ly_quang_dieu_tribute
Lý Quang Diệu (1923-2015)

Cả thế giới đang nói về một ông già chín mươi mốt tuổi vừa nằm xuống. Nói với tất cả lòng kính phục và ngưỡng mộ: quốc phụ Lý Quang Diệu.

Ông là người gốc Quảng đông, đã bốn đời trôi dạt đến hòn đảo bé nhỏ nằm giữa thủy đạo Ấn độ dương và Thái Bình Dương. Tổ phụ của ông, cũng như những người Quảng Đông ở Hội An, Ninh Hòa, Chợ Lớn, vì đất nước Trung Hoa loạn lạc đói nghèo phải bỏ xứ mà đi tìm đất sống. Ta có thể hình dung họ qua hình ảnh những người Tàu bán cóc ổi, mực khô lặng lẽ trước các cổng trường, những người ở dưới mức nghèo khó trong xã hội.

Nghèo, nhưng họ là những người rất giàu nghị lực và ý chí. Đó cũng là cội nguồn làm nên ông, một con người có thể gọi là vĩ đại.

Ông xây dựng một đất nước Singapore từ một thuộc địa của Anh, cách đây không lâu, còn bị xếp vào thế giới thứ 3, gồm những nước kinh tế què quặt, lạc hậu, trở thành một đất nước có nền kinh tế hùng mạnh và vững chắc trong thế giới thứ 1, thế giới của những Mỹ, Anh, Đức, Nhật…

Người ta nói nhiều đến tài trí của ông, đến cách ông vượt qua số phận, đến ngôi vị thủ tướng 31 năm, lâu dài nhất thế giới. Người ta cũng nói đến sự độc đoán của ông trong cách trị nước, nói đến đương kiêm thủ tướng Lý Hiển Long, con trai cả của ông, như thể cha truyền con nối.

Nhưng dù nói thế nào, người ta vẫn thương yêu và quý trọng ông, trong khi vẫn không ngớt khinh ghét những Kim Jung In, Kim Jung Un và bằng mặt mà không bằng lòng cái chế độ toàn trị lâu dài nhất thế giới này.

Cũng không khó để lý giải cái mật mã tưởng chừng là bí ẩn đó. Cứ xem cái cách người dân Singapore bày tỏ tiếc thương. Họ lặng lẽ xếp hàng ghi vào sổ tang chứ không vật mình vật mẩy gào khóc như ở Bắc Hàn. Có cảnh sát làm nhiệm vụ giữ trật tự, nhưng không có công an chìm, mật vụ, dư luận viên.

Còn con trai ông cũng nối nghiệp cha làm thủ tướng, nhưng bằng tài trí của chính mình, chứ không phải được ông chỉ định. Cha truyền, là truyền cái ý chí và nghị lực. Con nối, là nối tiếp những việc cha làm chưa xong, cho dân cho nước.

Ông và vợ ông du học ở Anh, chắc có lần đi ngang qua mộ Các Mác, nhưng không đem cái học thuyết viễn vông đó vào đất nước mình. Ông học ở người Anh mẫu quốc từ những điều nhỏ nhặt nhất, tầm thường nhất. Ông kể, lần đầu tiên đến Anh, trông thấy một cái hộp đựng báo bên hè phố, ai muốn có báo cứ việc bỏ tiền vào đó rồi lấy báo, muốn có tiền lẻ cũng cứ bỏ tiền chẵn vào rồi tự đổi lấy tiền mà chẳng có một người nào đứng coi bên cạnh. Ông bảo, điều đó làm cho tôi sáng mắt ra, như thế mới là văn minh.

Đó là văn minh, còn công bằng, ông nói, xã hội không có kiểu công bằng ai cũng được hưởng phúc lợi như nhau. Có người không đồng tình trong việc ông trả lương rất cao cho các bộ trưởng, ông bảo họ điều hành đất nước như một doanh nghiệp, họ phải được hưởng lợi như một doanh nhân.

Sáng suốt nhận ra trong xã hội, cái không công bằng chính là trí thức, nên ông rất quý trọng nhân tài. Phải đặt họ ở vị trí xứng tầm và giao cho họ những việc xứng đáng. Một đảo quốc bé nhỏ không lớn hơn đảo Phú Quốc, tài nguyên không có, ngay cả nước sinh hoạt phải mua từ Mã Lai, mà vươn lên thành một nước người dân có thu nhập cao vào hàng nhất thế giới, tất cả là do con người, do biết thu nạp và phát huy kiến thức.

Một điều nữa làm cho đất nước Singapore giàu mạnh là gần như không có tham nhũng. Mà muốn chống hay diệt, trước hết chính ông và gia đình ông phải trong sạch. Ông đi máy bay hạng thường, ở khách sạn cũng hạng thường, sống trong một ngôi nhà bình thường. Và tiết kiệm. Cô con gái duy nhất của ông kể, cha tôi phạt rất nặng nếu đứa nào ra khỏi phòng mà không tắt đèn, hay để nước nhỏ giọt vì vòi đóng không chặt.

Đúng là ông độc đoán, hay gọi là độc tài cũng được, nhưng bằng ý chí xây dựng tổ quốc, chứ không phải bằng sắt máu. Đằng sau một nước Trung Hoa do Mao Trạch Đông khai sinh, là những đống xương vô tội của hàng trăm triệu người, không phải cao bằng đầu mà cao như núi.

Còn công bằng và văn minh như ở nước ta, thì đã hơn một triệu người phải lạy dài bỏ nước ra đi. Suốt ngày ra rả noi gương Bác, học tập Bác, nhưng cái điều rõ nhất ai cũng thấy là lối sống của Bác, thì chẳng ai chịu học. Bác ở nhà sàn, nằm ngủ trên chiếc giường trải chiếu cói, ngồi nghỉ ở chiếc ghế mây đơn sơ. Người khai sinh ra đảng đạm bạc như thế, nhưng các tổng bí thư, kẻ thì đúc trống đồng, người thì ngự trong ghế có đầu rồng như chiếc ngai của hoàng đế.

Ông nói ít làm nhiều, trong khi ở ta, nói quá nhiều mà làm chẳng bao nhiêu. Từ tổng bí thư đến anh tổ chức đảng, lúc nào cũng nói trồng cây gì, nuôi con gì, mà đến nay sau bốn chục năm hòa bình, cũng chưa biết con đó là con gì, cây đó là cây gì.

Dường như có dạo người ta cũng mời ngài họ Lý sang làm cố vấn danh dự, ra cái vẻ khiêm nhường cầu tiến, nhưng thực ra chỉ nghe qua rồi bỏ. Nếu bảo trong đời ông điều gì sai lầm khiến ông thấy ngượng chính là những lần đem đờn mà khảy tai trâu ấy.

Nói về ông, về những việc bình thường mà ông làm cho trở nên phi thường, tưởng chừng không bao giờ đủ. Ông là một chính trị gia lỗi lạc, vì ở ông có cả nhà yêu nước, nhà kinh tế và nhà giáo dục. Ông để lại chẳng những cho nhân dân Singapore mà còn cho cả nhân loại một di sản hành động rất trí thức mà cũng rất bình dị.

Ông độc tài mà dân chủ, còn ta thì ngược lại. Ước gì có một người độc tài như ông để đưa đất nước vượt qua cái đêm dài của sự dốt nát, ngu muội. Bốn mươi năm trước, Sài Gòn được thế giới ví như hòn ngọc viễn đông, hơn hẳn Singapore chỉ là một cảng biển sầm uất, mà nay, ai cũng thấy cách xa một trời một vực.

Tang lễ của ông chắc quy tụ nhiều nhà lãnh đạo trên thế giới. Người ta đến để một phút yên lặng tiễn biệt ông đi về với cát bụi chứ không phải đến để nhìn một cái xác nằm trong lồng kính.

Xin gửi đến ông, một người bình thường mà phi thường, lòng ngưỡng mộ của một công dân hạng hai tầm thường ở đất nước rừng vàng biển bạc mà vẫn nghèo nàn lạc hậu. Nếu tôi có khóc, chẳng dám khóc thương ông, mà khóc vì tủi hổ. Mong ông mỉm cười mà yên nghỉ.

27/3/2015
Khuất Đẩu

http://sangtao.org