Bình Thuận cho phép xả 1.5 triệu tấn chất thải
giết khu bảo tồn biển
Khu vực biển nơi chính quyền Bình Thuận cấp phép “nhấn chìm” 1.5 triệu khối chất thải. (Hình: Báo Pháp Luật Sài Gòn)
BÌNH THUẬN (NV) – Sở Môi Trường Bình Thuận đã ký giấy đề nghị cơ quan chức năng cho phép một công ty điện lực được phép “nhận chìm” hơn 1.5 triệu khối chất thải xuống biển, bất chấp hậu quả.
Khẳng định với báo Pháp Luật Sài Gòn, ngày 2 tháng 11, ông Hồ Lâm, giám đốc Sở Môi Trường tỉnh Bình Thuận, cho biết vừa ký văn bản gửi Tổng Cục Biển và Hải Ðảo Việt Nam xin cho công ty điện lực Vĩnh Tân 1, huyện Tuy Phong) được phép “nhận chìm” hơn 1.5 triệu khối chất thải xuống biển.
Tin cho biết, khối lượng chất thải trên được công ty điện lực Vĩnh Tân 1 nạo vét luồng hàng hải khu nước trước bến chuyên dụng của mình mà theo ông Lâm “chất thải này gồm bùn, đất, cát trong quá trình nạo vét.”
Theo hồ sơ xin phép Bộ Môi Trường của công ty này, do khối lượng nạo vét đổ thải lớn, nếu đổ thải, lưu giữ trên đất liền thì phải có diện tích lớn, song địa hình huyện Tuy Phong phức tạp, không có mặt bằng để thực hiện. Ðồng thời việc đổ thải trên đất liền có khả năng nhiễm mặn, gây ô nhiễm môi trường.
Ðiều khó hiểu là do sợ đổ chất thải trên đất liền gây ô nhiễm, nhưng công ty điện lực Vĩnh Tân 1 lại xin “nhấn chìm” xuống biển (?!). Theo ước tính, diện tích biển chứa lượng chất thải này khoảng 30 ha, cách đất liền khoảng 3 hải lý và khá gần với khu bảo tồn biển Hòn Cau.
Theo ông Huỳnh Quang Huy, chi cục trưởng Chi Cục Thủy Sản tỉnh Bình Thuận, Hòn Cau là một trong 16 khu bảo tồn biển của Việt Nam, cách đất liền chưa đầy 10 cây số, rộng khoảng 12,500 ha.
Thế nhưng, trung tâm điện lực Vĩnh Tân, cảng chuyên dùng Vĩnh Tân, tiếp nhận tàu chở hàng trọng tải 30,000-200,000 tấn, lại được phép xây khu lấn biển ăn thêm diện tích chồng lấn khu bảo tồn lên đến hơn 1,000 ha.
Trước thông tin “nhấn chìm” lượng chất thải trên, ông Huy rất bất ngờ: “Việc đổ thải với số lượng lớn cách đất liền chỉ 3 hải lý sẽ gây chết san hô và các loại thủy sinh khác sẽ bị diệt vong. Hệ quả là khu bảo tồn biển Hòn Cau sẽ bị xóa sổ. Lẽ ra việc đổ chất thải chúng tôi phải được biết bởi ảnh hưởng trực tiếp đến khu bảo tồn biển Hòn Cau, nhưng đến nay chưa nhận được thông tin nào,” ông Huy nói.
Mời độc giả xem video: Vẽ dự án thể thao để phá tiền, cướp đất ở Ninh Bình
Chưa hết, vị trí “nhấn chìm” nằm trên tuyến vận tải ven biển sẽ làm ảnh hưởng đến tuyến vận tải biển từ Quảng Bình đến Bình Thuận đã được Bộ Giao Thông công bố quyết định vào tháng 10 tháng 2014.
Mặc dù sự việc khá nghiêm trọng, thế nhưng chiều 2 tháng 11, ông Nguyễn Anh Hữu, giám đốc Cảng Vụ Hàng Hải Bình Thuận, cho biết, ông vẫn chưa nghe thông tin gì về việc này. (Tr.N-NV)
Đức GM Hoàng Đức Oanh: Phải đóng cửa Formosa và trả lại biển cho người dân
Đức TGM Ngô Quang Kiệt đồng hành cùng ngư dân Nghệ An quyết thổi bay Formosa, dù mất mạng.
Bs Blogger Hồ Hải bị bắt khẩn cấp
CTV Danlambao- Theo thông tin trên trang nhà của Bộ Công an thành Hồ, Cơ quan an ninh điều tra đã bắt giam bác sĩ Hồ Văn Hải, tức blogger Hồ Hải, vào ngày 02/11/2016. Lý do dẫn đến việc bắt khẩn cấp này là "bắt quả tang đang có hành vi tán phát thông tin, tài liệu chống Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam trên Internet" (1). Công an đã ập vào và bắt Bs Hồ Hải ngay tại Phòng Khám Đa Khoa Á Châu (Asia Clinic) - nơi ông làm việc (2), tọa lạc tại số 891 Kha Vạn Cân, Phường Linh Tây, Quận Thủ Đức.
BS Hồ Văn Hải là một bác sĩ chuyên môn phụ trách phòng khám Ngoại tổng quát và phòng phẩu thuật. Ông tốt nghiệp Đại học Y dược tại Sài Gòn vào năm 1989 chuyên ngành Ngoại - Phụ sản. Ông từng là bác sĩ khoa phẫu thuật lồng ngực và khoa phẫu thuật Tiêu hóa - Gan - Mật của Bệnh viện Chợ Rẫy 1993-2001 và là nguyên Phó Giám đốc PKĐK Phước Sơn 2002-2004. Bên cạnh lãnh vực y khoa, trong nhiều năm qua, bác sĩ Hồ Văn Hải là một blogger nổi tiếng với nhiều bài viết giá trị về xã hội, y tế cũng như những phân tích xác thực về hiện tình đất nước. Đặc biệt trong những tháng vừa qua, ông đã đăng tải nhiều bài viết về thảm họa ô nhiễm môi trường do Formosa gây ra như: Chiến lược giải quyết vấn nạn môi trường ở Việt Nam, Hãy kiện tập đoàn Formosa ra toà án quốc tế, Formosa Hà Tĩnh phát thải "siêu độc", quản lý "chưa tiên liệu", Phải đóng cửa không chỉ tập đoàn Thép... Hiện tại trang blog (3) và Facebook (4) của bác sĩ Hồ Hải không truy cập được.Vào ngày 10 tháng 10, 2016 nhà cầm quyền đã bắt giam blogger Mẹ Nấm - Nguyễn Ngọc Như Quỳnh vì những nỗ lực của cô góp phần cùng xã hội trong việc lên tiếng nói bảo vệ môi trường và đòi đóng của Formosa tại Hà Tĩnh. Chưa đầy một tháng sau, Bác sĩ / blogger Hồ Hải bị bắt giam cho thấy "quyết tâm" của nhà cầm quyền trong việc bảo vệ thủ phạm tàn phá môi trường và ý đồ răn đe gửi đến cộng đồng những người đang tranh đấu cho một môi trường trong sạch - cá cần nước sạch, nước cần minh bạch.
CTV Danlambao
Bác sĩ Hồ Hải bị bắt không phải vì đi biểu tình, cũng không phải hoạt động dân chủ... phải chăng ông bị bắt vì đã nói lên sự thật?
Vậy là thêm một blogger bị công an bắt. Bác Sĩ Hồ Hải không phải là một nhà hoạt động dân chủ, không đi biểu tình ở Hà Nội hay Sài Gòn, không ở trong một tổ chức nào có thể bị gọi là “thách thức quyền lực chế độ”… vậy thì, tại sao công an bắt BS Hồ Hải theo Điều 88 Bộ Luật Hình Sự?
Phải chăng, chỉ vì viết lên sự thực là đủ để bị bắt. Nơi đây, chúng ta đọc lại bài của Bác sĩ Hồ Hải viết trong ngày tưởng niệm 41 năm ngày Sài Gòn sụp đổ:
* * *
Nói Với Các Cháu Công An, An Ninh Và Quân Đội Địa Phương: Kẻ sát nhân buông dao thành Phật.
Tôi đã suy nghĩ nên viết bài này từ năm 2010, nhưng rồi cứ lần lữa, và có lẽ đây là bài viết duy nhất cho các cháu trẻ rường cột đất nước tương lai đang nằm trong hệ thống bảo vệ chế độ. Hôm nay nhìn đất trời, thời thế, và con người diễn ra trong 6 tháng qua, nên tôi quyết định viết ra điều canh cánh trong lòng, vì tôi không muốn dân tộc này phải đổ máu một lần nữa, mà lại đổ máu vì chính người mình giết người mình, không phải vì thù ngoài. Đất nước này phải được xây dựng lại bởi những thế hệ trẻ nhân bản chứ không phải những thế hệ tàn độc nối tiếp nhau trong 80 năm qua.
THIÊN THỜI ĐỊA LỢI NHÂN HÒA ĐÃ MẤT
Từ tháng 12/2015 đến nay nạn hải sản ở Hà Tĩnh chết bắt đầu từ dân nuôi ngao – nghêu – ở ven biển. Đầu tháng 4/2016 đến nay tình trạng cá chết từ Hà Tĩnh sau đó lan rộng đến Quảng Bình, Quảng Trị rồi Thừa Thiên Huế cho đến Đà Nẵng trong chỉ 2 tuần kéo dài trên 418km bờ biển.
Thảm họa môi trường là thảm họa quốc gia dân tộc, nhưng chính quyền không ra mặt để xác minh, đến khi báo chí cộng đồng và thế giới lên tiếng thì hôm qua ông bộ trưởng mới đội nón cối mang áo phao, găng tay bảo hiểm đến cùng kiểm tra, xin lỗi. Trong khi mọi chứng cứ đều đổ dồn về Formosa Hà Tĩnh là nghi can của tình trạng biển chết, nhưng bộ TN & MT lại tuyên bố Formosa Hà Tĩnh không liên quan, mà là do Thủy triều đỏ, trong khi cả bộ NN &PTNN đã khẳng định thủy triều đỏ không phải là nguyên nhân, nhưng chính quyền đã buộc báo Dân Trí và SGGP rút bài.
Đầu năm nay, 2016, nạn hạn hán ảnh hưởng từ miền Trung đến mũi Cà Mau. Ngoài hạn hán, miền Tây Nam Bộ ngập mặn chỉ còn Đồng Tháp là còn nước ngọt, vì nước mặn đã ngập sâu vào đến hơn 90km tính từ bờ biển Nam Bộ. Nông dân không chỉ mất ruộng cày, mà còn không nước sinh hoạt cũng chỉ vì phá rừng, đắp đê làm thủy điện của các nhóm lợi ích của đảng cầm quyền mà ra. El Nino chỉ là cái kiểu đánh tráo khái niệm để dối dân, kiểu như triều cường gây ngập lụt các thành phố vào mùa mưa chỉ vì chính quyền cho lấp hồ ao làm đất thổ cư bán ăn chia. Thiên thời của nhà cầm quyền đã mất!
Biển đảo quê hương từ 42 năm qua rơi vào tay Trung cộng. 1974 mất Hoàng Sa. 1988 mất Trường Sa. 2013 đến nay biển Đông là nơi đe dọa sinh tử của ngư dân trên mỗi chuyến ra khơi lo kế sinh nhai đã bị Trung cộng đánh chìm gây tử thương không đếm xuể, nhưng chính quyền vẫn hữu hảo không dám lên tiếng chỉ vì sợ rằng không thể tổ chức đại hội đảng chia ghế ăn chia như lời ông tổng bí thư đảng cộng sản đã nói.
Các cường quốc đề bắt đầu từ biển, từ một địa lợi nước Việt có một mặt tiền hướng ra thế giới đến 3.260km sau 41 năm cầm quyền chính quyền hiện nay đã biến nước ta thành một vùng đất bất lợi, mất an toàn trước họa ngoại xâm, độc chất hoành hành. Thực phẩm biển nhiễm độc vì biển đã chết. Ngay cả thực phẩm trên bờ cũng nhiễm độc vì các thân hữu của chính khách làm ăn gian dối đổ chất độc vào hủy hoại giống nòi. Địa lợi cũng không còn!
Kinh tế suy sụp, bất động sản đóng băng kéo theo cơn lũ kinh tế từ 2008 đến nay không gượng dậy được. Nợ công đã quá mức để một nền kinh tế của một quốc gia đi đến phá sản. Đời sống nhân dân ngày càng bần cùng, nhưng thuế phí, giá điện, nước, xăng, dầu thì chính quyền nắm yết hầu để vắt kiệt sức dân.
Hai năm qua, dân chúng nổi lên khắp chốn vì tình trạng những nhóm lợi ích của chính quyền quy hoạch, xà xẻo đất của dân để ăn chia ở các dự án. Đã có không biết bao nhiêu dân oan đã vào tù oan, tử vong oan vì chính quyền cướp đất của dân. Trong đó, có sự tiếp tay của các cháu công an, an ninh và quân đội. Nhân hòa muốn tìm lại 100 năm nữa, chính quyền hiện nay cũng không thể có!
NHỮNG CÂU HỎI CHO CÁC CHÁU
Tôi làm phòng khám tư nhân gần trường cảnh sát và an ninh ở Thủ Đức đã 12 năm qua, sau khi từ bỏ môi trường nhà nước. Số lượt khám của các cháu sinh viên của 2 trường đại học này cho đến nay cũng hơn 2.000 lượt. Tôi hiểu rất rõ hoàn cảnh, sự khó khăn, cũng như những trăn trở của các cháu ở các thế hệ sinh viên ngành an ninh và cảnh sát.
Tôi cũng đã từng chứng kiến cho sinh viên trường cảnh sát phải bế tắc tự tử. Vì bất kỳ ngành nghề nào cũng có khó khăn và nỗi khổ riêng, nhưng xã hội hôm nay, chính quyền đã đẩy các cháu vào thế mà dưới mắt người dân là những kẻ tội đồ dân tộc. Tôi xin hỏi các cháu 5 câu hỏi sau để các cháu tự suy nghĩ.
Chính quyền hôm nay đầy tham nhũng, tha hóa và vô liêm sỉ.
Hột gạo, hột muối, con cá, giọt nước mắm, miếng thịt, cọng rau, trái cây mà các cháu ăn mỗi ngày ai làm ra?
Đồng lương mà các cháu đang nhận mỗi tháng do ai trả?
Câu trả lời mà các cháu không thể chối cãi được là tất cả là do người dân làm ra!
Có khi nào các cháu tự đặt câu hỏi: tại sao người dân phải xuống đường biểu tình không?
Có khi nào, các cháu tự đặt mình vào vị trí của người dân để hiểu, và giải quyết vấn đề họ yêu sách không?
Ai đã làm cho thiên thời, địa lợi và nhân hòa nước Việt đã mất như hôm nay?
Một chính quyền mà thiên thời, địa lợi và nhân hòa đã mất thì liệu chính quyền đó còn tồn tại trong bao lâu?
Tôi rất đau lòng khi xem những video clip các cháu đàn áp, đánh đập dân, thậm chí cả những người hàng xóm ngày nào đã từng cưng yêu các cháu khi các cháu còn bé thơ ở địa phương mình. Tôi tự hỏi:
Tại sao đồng bào mình lại đi đàn áp đồng bào mình chỉ vì một lũ tham quan biến chất thú tính không còn là người?
Tôi rất hiểu, các cháu sẽ nói rằng, các ông lãnh đạo dạy cho các cháu rằng cần phải ổn định chính trị để phát triển kinh tế và sống trong hòa bình!
Nhưng làm sao có hòa bình khi xã hội đầy bất công do lãnh đạo đất nước tạo ra, và các cháu là những kẻ đồng lõa với họ dùng bạo lực để đối xử với chính bà con, láng giềng, chòm xóm của mình?
Các cháu phá chỉ có một, nhưng các vị lãnh đạo kia phá tới 1.000! Hãy xem khu kinh tế Vũng Áng có Formosa do ai làm ra để hôm nay biển chết. Biển chết thì du lịch, ngư nghiệp, khách sạn, nhà hàng, và các ngành kinh tế liên quan cũng chết theo. Thử hỏi hơn 10 triệu dân thất nghiệp từ biển chết và hơn 30 triệu nông dân thất nghiệp vì hạn hán, ngập mặn, trong khi kinh tế nước nhà nợ công ngập đầu, khủng hoảng kinh tế, người giàu đã bỏ nước ra đi, chỉ còn người nghèo ở lại, vì họ không có khả năng để ra đi, thì cái gì sẽ đến trong tương lai và các cháu có sống được không?
Có thể, các cháu sẽ sợ mất việc, không lương, khó sống, nhưng tại sao người ta không cần sống bằng đồng lương của ngành cảnh sát, an ninh và quân đội họ vẫn sống được các ngành nghề khác lương thiện, trong khi các cháu đậu vào các ngành này là không những rất giỏi, mà còn hình thể cũng rất đẹp tính theo các tiêu chuẩn những năm gần đây, lại đi lệ thuộc cả tư duy và hành động với những kẻ yếu kém về năng lực, nhưng thừa thú tính hơn mình? Hãy nghĩ mà xem, có phải các cháu đang tự hủy hoại mình chỉ vì những kẻ phi nhân, bất nghĩa?
Các chính khách, họ chỉ nói bằng đầu môi chót lưỡi rằng cần hòa hợp, hòa giải dân tộc, nhưng họ lại ra lệnh các cháu đàn áp, bắt bớ, giam cầm, khảo tra, thậm chí giết dân mình trong những nơi tạm giam, các cháu có thấy không? Tôi không biết những lúc hành động dã man như thế các cháu nghĩ gì? Nhưng qua tâm sự với nhiều cháu khi còn khoác áo sinh viên các trường an ninh, cảnh sát, quân đội, thì các cháu rất nhân bản. Ai đã làm cho các cháu trở thành kẻ tàn ác? Người dân, chén cơm manh áo tầm thường hay chính khách?
KẾT
Làm sao để dân và chính quyền sống với nhau thanh bình, yêu thương như nghĩa cử giữa người và người là việc của chính các cháu phải làm, chứ không phải của thế hệ của những người làm khoa học lương thiện chúng tôi đã xế chiều, và thế hệ các ông lãnh đạo già nua có tư duy nhiệm kỳ đang tranh thủ vơ vét trước lúc về hưu ăn bám nhân dân.
Tôi mong rằng các cháu cần suy nghĩ và tập cho mình có một tấm lòng cao cả, biết đau nỗi đau của người dân, biết thương đồng bào như thương chính bản thân mình, lúc đó các cháu mới có thể là thế hệ hàn gắn vết thương đã lở loét không chịu lành mà thế hệ đi trước để lại. Nếu không, từ bất tuân dân sự người dân sẽ chuyển sang bạo động, khi toàn dân bạo động thì không có súng đạn hay cường quyền nào có thể sống còn.
Tôi chỉ mong các cháu hãy sống nhân bản, biết cái gì đúng thì làm, cái gì sai, bất nhân, bất nghĩa thì đừng. Đừng nghe lời những kẻ tham quan cường quyền chỉ vì quyền lợi tư riêng của chúng mà làm điều bất nhân, phi nghĩa với chính đồng bào mình, mà hậu quả khó lường trong tương lai gần.
Kẻ sát nhân buông dao thành Phật! Các cháu nên nhớ điều này mà sống cho lương thiện. Đừng để leo lên lưng cọp rồi không còn cách nào xuống được chỗ an bình như những thế hệ đang cầm quyền.
Sài Gòn, 17h46′ ngày thứ Sáu, 29/4.
Bs Hồ Hải
Bắt Mẹ Nấm là vì cô hoạt động dân chủ, nhưng bắt Bác sĩ Hồ Hải phải chăng là dập tắt phong trào hỗ trợ và tài trợ giới trẻ du học? Bác sĩ Hồ Hải bị công an bắt thực sự vì lý do gì? Có phải là ông đã giúp tuổi trẻ VN xuất ngoại du học, một công trình nối tiếp sự nghiệp các cụ Phan Châu Trinh, Phan Bội Châu? Tất cả các blog liên hệ tới BS Hồ Hải đều bị công an khóa, vì không muốn ai biết Bác sĩ Hồ Hải suy nghĩ gì, làm gì…
Xin trân trọng đăng bài viết “Đau lòng với nền văn hóa bị hòa tan” của BS Hồ Hải.
ĐAU LÒNG VỚI NỀN VĂN HÓA BỊ HÒA TAN
Bs Hồ Hải
Hôm nay – 9h30′ AM ngày 05/5/2014 – là ngày khai trương Quỹ Tây Du – Go West Foundation. Mặc dù bộ phận Marketing và bản thân tôi – chủ tịch Quỹ Tây Du – đã cố gắng từ hơn 1 tuần trước để liên lạc với nhiều đơn vị truyền thông trong và ngoài nước, nhưng cuối cùng chỉ có những đơn vị truyền thông của Hoa Kỳ là thực hiện được chương trình nói chuyện về Quỹ Tây Du một cách vô vụ lợi và nhân bản. Hai đài đó là đài địa phương của thành phố Detroit, tiểu bang Michigan, và đài SBTN của người Việt ở thủ đô Washington.
Trong khi đó, một bài phỏng vấn công phu của báo Pháp Luật thành phố Hồ Chí Minh đã được trưởng ban biên tập về giáo dục đồng ý, và chỉnh sửa, nhưng đến giờ chót bị ách lại, không cho lên khuôn. Đơn vị đài truyền hình TPHCM cũng vậy, họ chuyển chương trình qua ban tuyên giáo của đài. Họ hẹn sáng thứ Hai, 05/5/2014 để bàn chuyện ký kết hợp đồng cho chương trình. Mọi việc không có gì đáng nói, nếu họ không đưa ra cái giá 10 triệu đồng cho việc quay một đoạn phim 15 phút để phát lên sóng truyền hình thành phố! Ngoài ra giám đốc Marketing của Quỹ Tây Du phải mất 3 ngày với 1 cô phóng viên VNexpress, nhưng cuối cùng cô phóng viên kia đòi tiền mới cho đăng!
Chuyện Quỹ Tây Du ra đời là một nỗ lực rất lớn của nhóm sáng lập. Suốt gần một tháng qua rất nhiều việc phải làm. Nào xin giấy phép thành lập Quỹ tại Hoa Kỳ; nào tuyển dụng những con người hết lòng, vô vụ lợi để chung tay góp sức hình thành và phát triển Quỹ; nào phải làm thương hiệu logo; nào phải viết website, mua tên miền và server; nào lên chương trình quan hệ với các công ty, mạnh thường quân quan trọng để ký kết hợp đồng dài hạn trong việc 2 bên cùng có lợi; và quan trọng nhất là ngày khai trương Quỹ Tây Du phải có truyền thông trong và ngoài nước đưa tin.
Thế nhưng câu chuyện truyền thông trong nước ách tắc giờ chót. Nghĩ thật buồn. Làm Go West Foundation là lo cho người Việt trong nước, và cho đất nước Việt, nhưng người Mỹ và người Việt ở nước ngoài lo chu đáo không lấy tiền, và ủng hộ rất nhiệt tình. Trong khi đó, truyền thông trong nước kẻ thì ghẻ lạnh không cho đăng báo, người thì đòi tiền công quay phim, và còn nói chuyện ban ơn là, anh em làm công quả!
Tiền của đồng bào mồ hôi nước mắt bỏ ra lo cho các thế hệ trẻ Việt Nam đi du học để lo cho bản thân, gia đình và xã hội tốt đẹp hơn. Chúng tôi – Quỹ Tây Du – chỉ là những người được đồng bào gửi gắm niềm tin, làm đại diện đứng ra sử dụng tiền này phải biết chi đúng chỗ và minh bạch, công tâm. Chúng tôi đâu phải là những con buôn ngoài chợ mà phải phung phí niềm tin của đồng bào vào chỗ không đáng để chi? Mong quý báo đài trong nước thông cảm cho chúng tôi ở điểm này.
Có một vấn đề cần suy nghĩ là, tại sao các báo đài nhà nước Việt Nam xã hội chủ nghĩa không thấy rằng, phải bỏ tiền ra thuê những người đang nắm đức tin của cộng đồng như chúng tôi – Quỹ Tây Du – là một trong những nhân tố tạo ra niềm hy vọng giáo dục sẽ tốt đẹp hơn. để quảng bá cái tốt cho xã hội đang có nền văn hóa, giáo dục suy đồi? Mà lại đòi tiền của đức tin cộng đồng, làm như thế có phải là làm mất đức tin mà chưa bao giờ có của chế độ ngàn lần tốt đẹp hơn tư bản giãy chết?
Tôi cũng xin khẳng định với tất cả các đơn vị truyền thông tư nhân cũng như của nhà nước ở trong và ngoài nước rằng, quý vị cần chúng tôi để quý vị học sự bao dung, lòng nhân ái, chân thiện mỹ và đạo kinh doanh, chứ chúng tôi – Quỹ Tây Du – không cần ở quý vị bất kỳ cái gì. Và tự cái Đạo mà chúng tôi đã vạch ra đã chính là một lời hiệu triệu vô giá mà bất cứ cơ quan truyền thông nào cũng không thể có được.
Ông bà mình bảo: “Cái gì ăn thì ăn, cái gì cúng thì cúng”. Không nên vì tiền mà nhầm lẫn giữa việc việc để ăn đánh bùn sang ao với Đạo chỉ dành để cúng. Và các nhà làm truyền thông định hướng xã hội chủ nghĩa nên nhớ rằng, chính vì các vị là một trong những nhân tố làm nền văn hóa giáo dục Việt đi đến chỗ quá tệ nên mới có Go West Foundation để dạy lại quý vị thế nào là làm truyền thông chân chính.
Sau chuyến đi Hoa Kỳ hồi tháng 2/2014 vừa qua, tôi có viết loạt 5 bài Hoa Kỳ Ký Sự. Trong đó bài đầu tiên tôi đã viết:
“Đến thăm UCLA – University of California, Los Angeles – đứng bên bức tường ghi tên những đóng góp cho trường của các thế hệ đã từng học ở đây, tôi mới nhận ra sự thành công của một thể chế xã hội như thế nào? Có 4 mức độ đánh giá sự thành công của một thể chế xã hội.
Ở mức thấp nhất, thì thể chế chỉ có thể ổn định xã hội, mà không lo được dân có cơm ăn, áo mặc. Ở mức trung bình, thể chế chính trị vừa lo được ổn định xã hội, và vừa lo cho dân có cơm ăn, áo mặc. Ở mức độ khá, thể chế chính trị lo được ổn định xã hội và người dân không còn lo chuyện cơm ăn, áo mặc, mà còn tính chuyện tiêu khiển ở cuộc đời đầy bất trắc. Hoa Kỳ là quốc gia đã đưa được người dân ở mức cao nhất, chẳng những ổn định xã hội, mà còn cho người dân ngoài việc tiêu khiển, ăn chơi, còn làm được việc lớn cho cộng đồng. Cho nên Hoa Kỳ mới có những Bill Gates, Steve Jobs, Mark Zuckerberg, v.v… sau khi làm giàu, quay lại giúp trường đại học, giúp thế giới cùng khổ ở Phi Châu. Không chỉ một Bill Gates, mà Hoa Kỳ còn có nhiều những con người như Bill Gates, ít nhiều, và họ đã làm nên những đại học đứng đầu toàn cầu cũng từ sự thành công của thể chế xã hội mà họ đã tạo ra.
Biết đến khi nào đất nước Việt có được những thế hệ biết chăm lo cho cộng đồng bằng một tâm thế và nhân cách đáng kính trọng, là một câu hỏi lớn, mà mỗi chúng ta phải suy nghĩ. Vì chỉ có thế thì nước Việt mới hùng cường.”
Làm việc gì cũng vậy, tiền rất quan trọng, nhưng Đạo của một doanh nghiệp là con đường Chân, Thiện và Mỹ để tính chuyện trường tồn nhờ vào đức tin của cộng đồng. Đạo của Quỹ Tây Du – Go West Foundation – đạo của trời đất, hồn thiêng sông núi trăm năm mà thành. Đạo ấy không thể hòa tan với đạo rác vì tiền. Phải chăng một nền văn hóa Việt đang bị hòa tan với rác!
Asia Clinic, 15h03′ ngày thứ Hai, 05/5/2014.
BS HỒ HẢI
QLAC260
Đảng: Xin lỗi, các cô chỉ là những con đĩ
Cánh Cò
Điều này không phải người viết nói mà chính Đảng nói.
Chính xác hơn: các đảng viên đảng Cộng sản tỉnh Hà Tĩnh nói qua việc làm, qua phát ngôn với báo chí và qua sự im lặng đồng lõa của những chóp bu, cụ thể là ông Nguyễn Phú Trọng, Tổng bí thư của Đảng cộng sản Việt Nam.
Họ làm gì và nói gì?
Báo chí ghi nhận cụ thể vụ việc như sau:
“Vào ngày 12 tháng 8, UBND Thị xã Hồng Lĩnh ra thông báo điều động 21 giáo viên nữ, các bậc mầm non, tiểu học và Trung học cơ sở với nội dung: “Phân công nhiệm vụ các cán bộ, giáo viên tham gia phục vụ tại Liên hoan Dân ca, ví dặm Nghệ Tĩnh”.
Tuy nhiên, sau khi liên hoan kết thúc, một số nữ giáo viên tiếp tục được phân công đi dự tiệc và phải mời rượu quan khách.”
Bản tin ngắn chưa tới 80 chữ này cho thấy có hai vấn đề đáng nói. Thứ nhất Ủy ban Nhân dân của thị xã có quyền gì để “điều động” các giáo viên nữ phải “phục vụ” một liên hoan mà trong đó các khuôn mặt tham dự ngồi hàng ghế đầu đều là đảng viên các loại của Nghệ Tĩnh?
Thứ hai, sau khi liên hoan kết thúc thì đảng viên có “nhu cầu” quây quần tụ tập nhậu nhẹt, tiếp tục bắt các giáo viên nữ ấy đóng vai hộ lý, rót rượu, tiếp khách, hát hò cho những thằng mặt đực ra vì say, vì ngu và vì tự mãn cộng sản, một chứng bệnh đang hoành hành hơn 4 triệu đảng viên, người nặng kẻ nhẹ?
Đó là nguyên do người đời gọi các nữ giáo viên này là những “cô” đĩ.
Có thể vì giận mà cũng có thể vì thương. Thương các cô do sợ sệt đến ngu muội và khinh cái đảng đang biến các cô thành những “cô đĩ”.
Trong ngữ cảnh của tiếng Việt, các cô hơn ai hết biết rõ hai chữ “tiếp khách” có rất nhiều ý nghĩa. Trong hoàn cảnh của các cô giáo bị ép rót rượu, đãi khách, hát hò như những tiếp viên Karaoke có phải là “tiếp khách” theo ý nghĩa thông thường hay không?
Người Việt rất lịch sự khi sử dụng từ “tiếp khách” để nói tới hành động “đi khách” dùng trong nhà thổ, không lẽ các giáo viên được ăn học đàng hoàng, được sự kính trọng của phụ huynh lẫn học sinh lại chấp nhận một sự “điều động” khá công khai và đầy vinh dự như vậy?
Vâng, vinh dự không phải là người viết nói mà là phát ngôn của ông Nguyễn Văn Hổ - Chủ tịch UBND Thị xã Hồng Lĩnh sau khi bị báo chí hỏi cung đã khẳng định “Đây là nét lịch sự. Những người làm nhiệm vụ này là vinh dự, được gặp gỡ người này người kia, được làm việc với họ. Khi những cán bộ được điều đi nếu có chuyện gì xảy ra thì sẽ được cơ quan có trách nhiệm vì đây là được tổ chức điều đi làm nhiệm vụ chính trị”
Lê Bá Thiềm, Trưởng phòng Giáo dục – Đào tạo thị xã Hồng Lĩnh người trực tiếp “điều động” giáo viên nữ đi “tiếp khách” xác nhận với báo Người đưa tin rằng có sự điều động này, và cũng có việc giáo viên nữ tham gia phục vụ tại các buổi lễ. Ông Thiềm còn cho biết "Chuyện đi tiếp khách là hoàn toàn trong sáng. Tuy nhiên, trong các bữa tiệc, rượu vô thì lời ra; ai đó có một hành động không đẹp thì cũng là chuyện bình thường trong cuộc sống"
Người dân ngạc nhiên vì ngôn ngữ của Trưởng phòng Giáo dục của một thị xã lại giống với ngôn ngữ của Duterte như thế! Nhưng nói vậy là oan cho ông này. Ít nhất Tổng thống của Philippines không bắt nhân viên của mình đi làm đĩ không công cho một bộ phận nào đó của chính phủ.
Đảng Cộng sản Việt Nam được Lê Bá Thiềm và Nguyễn Văn Hổ đại diện tuyên bố công khai điều mà nó giấu giếm từ gần 70 năm nay: Muốn thăng tiến trong đảng thì các cô phải “phục vụ” cho chóp bu của nó. Nói theo ngôn ngữ cộng sản: "nhiệm vụ chính trị”.
“Xin lỗi, em chỉ là con đĩ” là tác phẩm tuyệt vời do Trang Hạ chuyển ngữ từ một tiểu thuyết của Đài Loan tuy không thể so sánh với câu chuyện của Đảng nhưng nó gậm nhấm người ta ở một danh từ duy nhất: “con đĩ”.
Đĩ và đảng xem ra trùng hợp mặc dù ngẫu nhiên nhưng gắn bó. Ngôn ngữ Việt luôn chứng minh sự hài hước thâm trầm của nó bằng cách nói lái: Hàng triệu người đã và đang theo đảng từ lúc sơ khởi cho tới ngày đạt đỉnh cao chói lọi như hôm nay, nếu nói lái “Đi theo đảng” thành “Đang theo đĩ” chắc cũng không sai mấy qua câu chuyện rót rượu, hát hò karaoke tại Hà Tĩnh vừa qua.
Họ không “đang theo đĩ” thì họ theo gì thưa ông tổng Trọng?
Mạng lưới Nhân quyền Việt Nam
công bố Giải Nhân Quyền 2016
Tiến Sĩ Nguyễn Bá Tùng, điều hợp viên Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam, cho biết năm nay, lễ trao giải sẽ được tổ chức tại Boston, Massachusetts, vào dịp Ngày Quốc Tế Nhân Quyền.
Ông cũng cho biết, cho đến năm nay, Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam đã tổ chức được 14 lần trao giải. Mỗi lần trao giải được chọn một địa điểm khác nhau ở nhiều nơi có người Việt sinh sống như ở Âu Châu, Úc Châu, Canada, và tại nhiều tiểu bang ở Hoa Kỳ.
Ngồi trên bàn chủ tọa cùng ông là Giáo Sư Nguyễn Thanh Trang, thành viên sáng lập, ông Đỗ Anh Tài, và nhà báo Huỳnh Lương Thiện, những thành viên tích cực của nhóm từ ngày thành lập.
Trong phần tuyên bố giải thưởng, ông Tùng cho biết có ba giải được trao cho các cá nhân, và tổ chức ở trong nước trong những năm qua đã có những hoạt động tích cực tranh đấu nhân quyền ở Việt Nam.
Đó là Luật Sư Võ An Đôn, Mạng Lưới Blogger Việt Nam, và hai phụ nữ, một ở trong Nam là bà Trần Ngọc Anh, cư dân Bà Rịa, và một ở ngoài Bắc là bà Cấn Thị Thêu, cư dân Hà Đông.
Hai phụ nữ này là những người dân oan đã đứng lên quyết liệt đòi hỏi nhà cầm quyền phải trả lại tài sản mà các tổ chức chính quyền của đảng ở địa phương đã cướp đoạt trắng trợn và đàn áp người dân oan khốc liệt.
Trong phần giới thiệu ông Đôn, ông Trang cho biết: “Luật Sư Võ An Đôn đã sử dụng tư cách luật sư của mình để hỗ trợ pháp lý cho hàng trăm dân nghèo, không đòi hỏi một chi phí nào. Luật sư kiên trì đeo đuổi công lý cho người nghèo và bị nhà cầm quyền Cộng Sản làm khó dễ, đe dọa, tước bằng luật sư, nhưng ông không lui bước.”
Về Mạng Lưới Blogger Việt Nam, ông Tài kể: “Nhóm này ra đời vào ngày Quốc Tế Nhân Quyền 2013, tập hợp đông đảo các blogger liên kết với nhau qua một mạng lưới mở rộng, trao truyền những tin tức về tự do dân chủ mở mang ý thức tự do dân chủ nhân quyền cho người dân trong nước. Nổi bật là bản ‘Công Bố 258’ vận động quốc tế đòi xóa bỏ điều 258 của Bộ Luật Hình Sự CSVN, một điều lệ ngăn cấm quyền tự do dân chủ của người dân. Nổi bật nữa là nhóm khởi xướng chiến dịch ‘Chúng tôi muốn biết,’ đòi hỏi nhà cầm quyền phải thực hiện quyền tự do dân chủ của người dân.”
Nhà báo Huỳnh Lương Thiện tóm lược thành tích đấu tranh nhân quyền của hai phụ nữ được giải.
Ông cho biết, bà Anh liên tục 15 năm năm cùng dân oan đi khiếu kiện, vào tù ra khám, nhưng vẫn một mực đòi lại đất đai mà bà và gia đình đã khổ công khai thác trong chính sách đi vùng kinh tế mới sau năm 1975, bị nhà nước cướp đoạt.
Riêng bà Thêu, bà đã đứng lên tập hợp những nạn nhân bị thu hồi đất đai trái phép, biểu tình đòi hỏi nhà cầm quyền phải trả lời về quyết định thu hồi trái phép. Thế nhưng, nhà cầm quyền đã không đáp ứng mà còn điều động công an, bộ đội, và thuê côn đồ đến dẹp biểu tình, bắt bớ giam cầm bà cùng một số lớn người tham gia. Bà Thêu bị đưa ra tòa xử tù nhiều lần nhưng ra tù bà lại tiếp tục việc dân oan khiếu nại và hiện đang bị ờ tù tại trại Hỏa Lò, Hà Nội, bị cô lập không được cho gặp gia đình..............
Bà Cấn Thị Thêu, một người đàn bà nông dân, một nữ anh hùng, xứng đáng là hậu duệ của hai Bà TRƯNG, TRIỆU, đã can đảm đứng lên chống đối nhà cầm quyền việt cộng hèn nhát, cúi đầu trước bọn tàu cộng, ác với dân. Bà không sợ cường quyền, chấp nhận cái chết để thức tỉnh 90 triệu người dân trong nước cùng đứng dậy lật đổ bạo quyền việt cộng. Ở hải ngoại còn có một lũ bưng bô bằng miệng, thích hòa hợp, hòa giải với việt cộng. Bọn này vì miếng cơm, manh áo trốn chạy sang đây chứ không phải là người Việt Nam tỵ nạn việt cộng.
Người hô hào: Cấn thị Thêu
Published on May 22, 2016
41 năm qua rồi, kể từ ngày 30 tháng 4 1975 cho tới nay, CSVN đã làm được gì cho đất nước và Quê Hương Việt Nam? Dân Tộc VN đã bị cs lừa gần một thế kỷ qua từ miền Bắc rồi sau này tới miền Nam Việt Nam. Toàn dân Việt Nam có còn muốn ngồi im để cho bọn tà quyền cs nó lừa nữa hay không? Hãy nghe tiếng nói của bà Cấn Thị Thêu ở Dương Nội, Tiếng nói can trường của người phụ nữ dân oan bị bắt và bị hành hung tàn bạo sau khi ra khỏi đồn công an Hà Nội: “Ngày hôm nay bắt một người thì hàng trăm người sẽ đứng lên, ngày mai giết một người thì sẽ có một triệu người đứng lên…” .
HÃY CÙNG NHAU PHẤT CAO NGỌN CỜ KHỞI NGHĨA*
Tội ác của đám súc vật Hán Nô Cộng Sản đã thấu lên tới trời xanh rồi. Đã đến lúc chúng ta phải kêu gọi sự đoàn kết của các đoàn thể và các tổ chức xã hội. Chỉ cần một lần Đoàn Kết được 10 % dân số cả nước thì trong vòng một ngày Dân Tộc Việt Nam sẽ không còn phải chịu sự bất công từ cái đám súc vật Cộng Sản mang lại nữa. Đảng Cộng Sản Việt Nam là bọn tay sai của giặc Tàu dựng lên vì vậy không thể thay đổi chúng mà chỉ có loại bỏ chúng. Chúng là loại sâu bọ của Dân Tộc Việt chúng ta.
HÃY CÙNG GÓP CHÚT CÔNG SỨC CHO TƯƠNG LAI CON EM CHÚNG TA. CHỈ CẦN 10% DÂN SỐ BIỂU TÌNH ÔN HÒA HOẶC NẾU CẦN, CHÚNG TA CŨNG PHẢI DÙNG TỚI BẠO ĐỘNG THÌ SẼ LẬT ĐỔ CỘNG SẢN THỐI NÁT TRONG MỘT NGÀY GẦN ĐÂY.
Xin Quý Vị hãy chia xẻ đoạn phim này ra cho thật rộng rãi để kêu gọi toàn dân cùng chung tay mà lật đỗ cái chế độ độc tài thối nát cs VN. Để dành lại những gì mà toàn dân Việt Nam đã mất trong tay cs hơn gần một thế kỷ qua.
Hãy Hành Động, Đừng Thụ Động. Hãy vùng lên cho tương lai của đất nước và con cháu của chúng ta.
Phải biết đỏ mặt
Tạp ghi Huy Phương
Hoa xấu hổ (Mắc cở)
Loài hoa "mimosa pudica" được chúng ta gọi là cây xấu hổ, mắc cỡ, hổ ngươi, cây thẹn, hàm tu thảo; là một loại thực vật có đặc điểm là, các lá kép gập vào trong và cụp xuống mỗi khi bị chạm vào để tự bảo vệ khỏi bị thương tổn, rồi mở lại vài phút sau đó. Loài cây có tên gọi khoa học là “pudica,” trong tiếng Latin nghĩa là “rụt rè” hoặc “co lại.” Loại cây này còn được biết đến qua những tên gọi thông dụng bao gồm cây nhạy cảm (sensitive plant), cây nhún nhường (humble plant), cây hổ ngươi (shameplant), đừng-chạm-tôi (touch-me-not…)
Chỉ tiếc là những người lãnh đạo đất nước Việt Nam hiện nay là những người không biết đỏ mặt hổ thẹn, cũng không biết cúi gầm đầu xấu hổ, ít ra cũng như cây hoa hổ ngươi.
Một người không thể kéo dài cuộc sống trong hổ thẹn, ở một quốc gia có liêm sỉ là ông Roh Moo-hyun, cựu tổng thống Nam Hàn, sáng 23 Tháng Năm, 2009, phải kết thúc cuộc đời bằng cách gieo mình xuống một vách đá sâu.
- “Tôi cảm thấy xấu hổ trước người dân của mình,” trước đó, ông Roh Moo-hyun thừa nhận khi phải đến Seoul theo triệu tập của tòa, vì một thân nhân của ông cầm $6 triệu ngay cả khi ông không còn là tổng thống.”
Nếu ông bị đưa ra tòa, tội như thế chỉ vài ba năm tù là cùng, nhưng ông không có can đảm chịu đựng sự xấu hổ, và cho phải sống là điều khó khăn cho ông.
Công chúng tin ông là một chính trị gia trong sạch, cái chết của ông được mô tả là gây xúc động cho cả nước, và là điều hãnh diện tuy thương tiếc của quần chúng. Bốn triệu người đổ về vùng quê nhà để viếng thi hài ông, khóc thương khi quan tài ông đi qua.
Nếu ai cũng biết xấu hổ mà tự tử, thì đất nước Việt Nam sẽ không còn một lãnh tụ nào còn sống cả, nhưng rất không may là những lãnh tụ của Cộng Sản hiện nay không biết xấu hổ, không biết liêm sỉ, không có lương tâm, với những khuôn mặt dày, cứng mà thiên hạ gọi là mặt mo.
Vào năm 2002, dưới thời Thống Đốc Lê Đức Thúy, Ngân Hàng Nhà Nước in tiền nhựa (polymer) cho Việt Nam nhận hối lộ khoảng $2 triệu, số tiền này được công ty Securency của Úc giao qua công ty Company For Technology and Development của Việt Nam, mà công ty này là một công ty mẹ của BankTech, do ông Lê Đức Minh, con trai ông Lê Đức Thúy, làm giám đốc.”
Những vụ tham nhũng lớn lao của Việt Nam như vụ EPCO – Minh Phụng, vụ PMU18, vụ tham nhũng PCI, vụ tham nhũng đề án 112, vụ Nexus Technologies, vụ chia chác đất công ở An Hải, Hải Phòng, vụ Vinashin, Vinalines… làm thiệt hại cho đất nước bao nhiêu nhưng rồi cũng chẳng có ai ngồi tù, chỉ có nhân dân là chịu thiệt thòi. Nói như ký giả Huy Đức (Blog Oshin): “Ở những quốc gia không biết xấu hổ thì kết cục cũng có nhiều bi thảm; nhưng rất tiếc là, người gánh chịu lại thường là phía nhân dân.”
Những việc đáng phải xấu hổ trong một quốc gia tự do, dân chủ thì trong chế độ Cộng Sản, bổ nhậm con cháu, gia đình vào chung các cơ chế công quyền, cấp lãnh đạo còn ngang nhiên bào chữa một cách vô liêm sỉ, như Phó Bí Thư Thành Ủy TP.HCM Nguyễn Thị Quyết Tâm tuyên bố: “Con lãnh đạo làm lãnh đạo là hạnh phúc của nhân dân!”
Vụ Formosa làm tổn hại cho cả dân tộc, thay vì đứng về phía nhân dân, chính quyền nhận đút lót tràn họng, cán bộ viên chức đứng về phía kẻ gây ra tội ác để bào chữa, bệnh vực cho chúng.
Người Việt ra nước ngoài ăn cắp làm xấu hổ cho đất nước thì những tùy viên đại sứ của đất nước cũng buôn lậu, bán visa, chẳng ai còn làm gương cho ai!
Thượng mặt dày thì hạ cũng mặt mo. Gần như cả nước từ ngày “miền Bắc vô đây” đã đánh mất không còn biết ngượng. Xe chở trái cây, hay bia rượu bị lật thì hầu như ngay lập tức, có hàng trăm người dân địa phương và khách qua đường nhảy vào hôi của, đem cả xe gắn máy, xe ba gác ra để cướp giật. Người đi xe máy bị cướp giỏ xách đựng tiền, tiền rơi tung tóe xuống đường, thì khách qua đường cùng một số dân phố, không giúp nhặt hộ tiền cho người bị cướp, lại không để lỡ một giây, lao vào tranh cướp công khai những tờ bạc.
Đạp lên đầu nhau để giành nhau ăn sushi miễn phí. Lên sân khấu cướp giật áo mưa từ tay các tình nguyện viên và nhân viên tòa đại sứ Hòa Lan. Người sống tranh nhau đi cướp lễ vật trong dịp cúng cô hồn Tháng Bảy. Đàn bà cũng leo qua hàng rào sắt và cọc nhọn để được vào hồ tắm tắm miễn phí. Cướp cơm dành cho bệnh nhân ung thư ở bệnh viện ung bướu TP.HCM. Toàn là những chuyện xấu hổ do đám đông không biết hổ thẹn hành động!
Bọn quan cướp ngày năm ba triệu đô la, không biết chùi mép mà còn nghênh ngang, thằng dân cướp lon bia, miếng shu shi về nhậu đâu có đáng gì mà phải xấu hổ! Bởi quan niệm như thế, nên từ trên xuống dưới, đất nước thành hỗn loạn.
Một thanh niên con một viên chức chính phủ, nhà lớn, xe cộ nghênh ngang, hàng ngày nhà có người lui tới quà cáp, sống cuộc đời xa xỉ, ít ra nó phải đặt câu hỏi là bố mình sống lương thiện không? Con một nhân viên hải quan, ngày nào cũng thấy cha đưa về, khi thì mớ vải, khi thì cái điện thoại mới, khi thì lọ phấn son… có bao giờ hỏi: “Ba ơi! Ba lấy cái này ở đâu, mà ngày nào cũng có vậy!” Ngay những đứa trẻ nhà ở gần quốc lộ, thấy cha mang về những thùng bia móp méo, nói là tranh nhau nhặt được từ một cái xe hàng gặp tai nạn, chúng có cảm thấy vui và cho việc làm của cha là đúng không?
Khi một con người đã đánh mất liêm sỉ, không biết tự trọng, chẳng bao giờ biết xấu hổ vì chẳng còn lương tâm. Khi những người cha không biết xấu hổ trước mặt con, vì không cắt nghĩa được những thứ của phi nghĩa đó do từ đâu mà có! Khi những người vợ và những đứa con hí hửng, vui vẻ chia với chồng, cha thứ chiến lợi phẩm vô đạo đó, thì còn ai biết xấu hổ, để cho cái đất nước này được đẹp đẽ hơn?
Tôi dành chỗ cuối cùng hôm nay để cho một thi sĩ lên tiếng, một thi sĩ trong nước mang tên Trần Mạnh Hảo và bài thơ nhan đề là:
Đất nước đến hoa còn xấu hổ!
Một nhà nước như không còn ai biết ngượng
Lại mọc đầy hoa xấu hổ nơi nơi
Cây thẹn thùng nép cỏ
Lá nhắm hờ mắt gió trêu ngươi
Nói dối mọi nơi
Nói dối mọi điều
Nói dối quá làm hoa đỏ mặt
Muôn năm cái không có thật
Không có thật ở đâu ?
Ai áp giải nhân dân phải tìm ra ma xó?
Đất nước nằm mơ trên quả địa cầu
Đất nước khom lưng tìm thiên đường không có
Một thiên đường ý cuội mạo lòng dân
Hoa thay người xấu hổ
Kẻ gian manh mang mặt nạ thánh thần
Hoa xấu hổ mọc trong tờ hộ chiếu
Ra nước ngoài thương người Việt tủi thân
Sự trâng tráo làm vương làm tướng
Xấu hổ ơi xấu hổ mọc nơi nào?
Kẻ ăn cắp lên truyền hình dạy người tự trọng
Lê Chiêu Thống gào: phải yêu nước như tao…
Ai đang chọn quốc hoa giữa thời quốc nhục
Đất nước ơi xin thẹn với Tiên Rồng
Trong băng hoại hoa giữ mình nhân cách
Giữa lòng người hoa xấu hổ còn không?
Trần Mạnh Hảo
Đăng ngày 14 tháng 11.2016