banner

Sau 15 năm hoạt động (2008-2023), website Ái hữu Đại học Sư Phạm Sài gòn ngưng việc đăng thêm bài vở và tin tức.

Độc giả muốn lưu giữ bài viết và hình ảnh để làm tư liệu, xin vui lòng truy cập vào các tiết mục đã đăng trên trang web để download.

Xin chân thành cảm tạ sự hợp tác của tất cả các tác giả và độc giả đã dành cho trang web.

20.07.2023
Admin Website Ái hữu Đại học Sư phạm Sàigòn

Luận về hai từ ngữ Việt Nam:

Kẹt và Vượt Biên

43 năm Việt Nam thống nhứt. Tai sao người dân vẫn còn tâm trạng Kẹt ở Việt Nam, vẫn còn mơ Vượt Biên?

Phan Văn Song

Trong những bài viết các tuần qua, chúng tôi nhận nhiều phản biện, đóng góp thêm ý cũng có, không đồng ý cũng có, do câu viết của chúng tôi về một câu thường dùng để tả cái hoàn cảnh những người thân còn ở lại Việt Nam, không ra hải ngoại «lánh nạn»: «Cha mẹ tôi, anh chị em tôi bà con tôi «Còn Bị Kẹt» ở Việt Nam!». Câu ấy có thái quá không?
Quả thật đau buồn quá, chua chát quá!… «Vượt Biên»: Mình phải bỏ nơi chôn nhao cắt rún ra đi, lánh nạn, tỵ nạn, tha hương cầu thực… đáng lý phải đau khổ nhục nhã chớ! Đằng nầy, không! Lại còn hãnh diện ca tụng, còn xem những người đáng lý là «có phước» ở lại, lại là những người «vô phước bị KẸT lại!

1. Ngậm ngùi với từ ngữ Kẹt, éo le với cặp chữ Vượt Biên 
Để tránh không gây tranh cãi, mâu thuẩn giữa chúng tôi và vài độc giả đả kích chúng tôi vì cái từ «Kẹt» hay hai chữ «Vượt Biên». Chúng tôi, một lần nữa, không trả lời trực tiếp, xin mượn lời các tác giả đã đang bài đăng trên mạng, để minh chứng biện hộ quan điểm chúng tôi, và xin đôi lời cảm tạ quý tác giả thân hữu đã thông cảm tha thứ.
Hôm nay, xin phép tác giả, xin mượn bài viết của Nhà báo Huy Phương, ngày 26 tháng 03, 2018 tựa đề «Những số phận thảm sầu»:
«Ngày 19 Tháng Ba, 2018, trong khi tại Hà Nội, Đinh La Thăng, cựu ủy viên Bộ Chính Trị đảng Cộng Sản Việt Nam, ra tòa lần thứ hai về tội “lạm dụng chức vụ, quyền hạn chiếm đoạt tài sản” khoảng $35 triệu ; thì trên bờ biển Đài Loan, cảnh sát tìm thấy xác hai người Việt Nam, một nam, một nữ bị chết đuối trôi dạt vào bờ biển. ... Theo báo United Daily News, ba người Việt sống sót còn lại gồm một nam, hai nữ đã khai họ và hai người chết đuối kia đến từ Việt Nam. Nhóm của họ trả tiền để được chở bằng tàu tới Đài Loan, nhập cư lậu vào xứ này với hy vọng có thể tìm kiếm được một công việc tốt hơn. Tuy nhiên, khi cách bờ biển Đài Loan khoảng 3 – 4 hải lý, thuyền trưởng của con tàu ra lệnh nhóm người Việt và hai người Đài Loan phải xuống tàu cứu sinh tự tìm đường vào bờ. Những cơn sóng lớn sau đó đã đánh chìm chiếc thuyền cứu sinh, tất cả bảy người trên đó đều bị rơi xuống biển…. có hai người đuối sức bị chết đuối và bị sóng đánh dạt vào bãi biển. Một ngày sau đó, ở hai địa điểm, nhà chức trách cũng đã phát hiện thêm 26 người Việt vượt biển đến Đài Loan trên những tàu đánh cá của đảo quốc này và đã bị tống giam vào nhà tù Cao Hùng».
Ngày 12 Tháng Tư, 2018, một bình luận gia trong nước ký tên là Đăng Văn viết một bài ngắn mắng chưởi, truy tội chúng tôi đã «lợi dụng vấn đề dân chủ để chống Đảng, Nhà nước» và «phá hoại cuộc sống bình yên của nhân dân» (sic)», … «nhai lại những cụm từ «mắc lại»,«kẹt lại»...dưới tựa đề là «Phan Văn Song, kẻ mộng du dân chủ!» … Xin trích : « Phan Văn Song lợi dụng vấn đề dân chủ để chống Đảng, Nhà nước và phá hoại cuộc sống bình yên của nhân dân. Phạm Văn Song đã già cỗi, khả năng cập nhật thông tin kém nên đã đưa những thông tin lạc hậu hoặc cố ý xuyên tạc về dân chủ ở Việt Nam. Đến bây giờ mà ông ta vẫn nhai lại những cụm từ xưa cũ như “mắc lại”, “kẹt lại” của những người di tản khi chính quyền Sài Gòn sụp đổ vào năm 1975».
Và dưới đây, chúng tôi cũng xin trích lời phát biểu của người đứng đầu Đảng Cộng Sản Việt Nam đương quyền, Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng, ca tụng đất nước Việt Nam :
«Có lẽ nhìn lại chưa bao giờ quê hương ta đẹp như thế này, chưa bao giờ quê hương ta có đời sống văn hóa, kinh tế phát triển, xã hội ổn định…»

Và sau đây là câu hỏi của nhà báo Huy Phưong (cũng trong bài « Những số phận thảm sầu ») :
«Vì sao nước giàu dân mạnh mà con người phải bỏ nước ra đi? Ngày trước còn đổ lỗi cho đế quốc xúi giục, trong cơn hoảng loạn, chạy theo “bơ thừa sữa cặn,” sao ngày hôm nay đã 43 năm “chưa bao giờ quê hương ta đẹp như thế này” (dixit Nguyễn Phú Trọng) mà thiên hạ vẫn ùn ùn ra đi?. Người giàu thì cho con du học, mua nhà cửa ở ngoại quốc, kẻ ít vốn thì đem thân “ở đợ” quê người, lấy chồng ngoại quốc hay xung phong đi làm thuê xứ khác. Bần cùng cũng tom góp, vay mượn để xuống tàu ra đi, hy vọng kiếm chút tương lai ở xứ người?... 100 ngàn du học sinh Việt Nam học và làm việc ở 49 quốc gia, trong đó có đến 90% du học tự túc và nhiều người trong số họ đã không về nước.
Cả đại biểu Quốc Hôi Nhà Nước Cộng Sản cũng chứng nhận hiện tượng bằng lên tiếng báo động :
Đại biểu Quốc Hội Trương Trọng Nghĩa đã lên tiếng báo động, hiện nay nhiều trí thức giỏi khôngvề nước làm việc, doanh nhân thành đạt muốn ra đi, một bộ phận cán bộ, công chức về hưu hay đương chức cũng tìm cách cho mình hay con cháu mình định cư ở nước ngoài.»
Và Nhà báo Huy Phương còn cho biết thêm rằng:«Khi khối Cộng Sản Đông Âu sụp đổ, du học sinh và công nhân xuất khẩu lao động đã trốn chạy xin tị nạn sang các quốc gia khác thay vì xin trở về nước. Số liệu thu thập được vào thời điểm đầu thập niên 1990 có khoảng 300 ngàn người sống rải rác ở Nga, Ba Lan, Tiệp Khắc, Hungary, Đông và Tây Đức…Ngày nay hàng người tị nạn Việt Nam đang kẹt trên đất Mã Lai, Thái Lan và Cambodge, đang sống cuộc đời bất hợp pháp, vô tổ quốc, bấp bênh, đói khổ vì đã bỏ quê hương ra đi.»
Và ông anh Huy Phương tiếp tục nhắc cho người Việt chúng ta, trong hay ngoài nước rằng hiện tượng, vượt biên, vượt tuyến, và cả vượt tường để riêng nói đến các cựu dân Đông Đức Cộng Sản trốn sang Tây Đức Tư Bản tự do. Tóm lại bỏ nước ra đi trốn giặc Cộng Sản là một lựa chọn bình thường, là một hành động của «khả năng sanh tồn» của mọi người sống trong mọi chế độ Cộng Sản. Chỉ có dân sống trong một đất nước Cộng Sản mới trốn đi tìm Tự Do, không có cảnh ngược lại! Do đó những người ở lại thường dùng từ «kẹt lại».Dưới đây,Nhà báo cũng nhắc lại tý lịch sử «di cư tỵ nạn Cộng Sản Hà nội» của Việt Nam và dân Việt ta:
«Năm 1954, sau Hiệp Định Geneve, cắt miền Bắc giao cho Việt Cộng, hơn một triệu người chạy trốn chế độ Cộng Sản vào Nam – may quá lúc ấy còn miền Nam Tư Do (người viết). Theo thống kê của Liên Hiệp Quốc, trong gần hai thập niên sau ngày 30 Tháng Tư, năm 1975, hơn 1, 3 triệu người Việt Nam vượt biên, vượt biển đi tị nạn. Trong số này, Liên Hiệp Quốc thẩm định từ 200,000 đến 400,000người không đến được bến bờ hoặc chết vì tàu bị đắm, bị hải tặc Thái Lan sát hại. Trong khoảng thời gian này, Hoa Kỳ đón nhận 823,000 thuyền nhân, Pháp 96,000, Úc cũng như Canada nhận 137,000 người, Anh quốc 19,000». (1 người trên ba hoặc 1 người trên 4 bị sát hại hay bỏ mình – 20 năm Chiến Tranh, Việt Nam Cộng Hòa không có hiện tượng « di cư tỵ nạn », trái lại, còn có các Du học sanh tốt nghiệp trở về phục vụ mặc dù vẫn phải đi Quân dịch để được hợp lệ tình trạng quân nhơn mới được biệt phái về phục vụ tại các cơ quan hành chánh dân sự. - như trường hợp cá nhơn chúng tôi !)
« Năm 2013, 40 năm sau ngày Việt Nam thống nhứt trong chế độ “xã hội chủ nghĩa,” nguyên nhân nào lại thúc đẩy hàng trăm ngàn người Việt Nam vượt biển ra đi? Vì đã có 460 thuyền nhân Việt Nam kể cả phụ nữ và trẻ em đã đến Úc trong 4 tháng đầu 2013…
Và số liệu của Tổ Chức Di Cư Quốc Tế và Vụ Liên Hiệp Quốc về Vấn Đề Kinh Tế và Xã Hội cho thấy, từ năm 1990 đến năm 2016 có hơn 2,5 triệu người Việt Nam di cư ra nước ngoài. Như vậy, trung bình mỗi năm có khoảng 100 nghìn người Việt di cư, tỵ nạn Cộng Sản.
Vậy câu hỏi đặt ra là đất nước không còn chiến tranh nữa, kinh tế cũng tốt hơn, thì tại sao họ lại bỏ đi?...»
Và ông tự hỏi :
«Ngày xưa, sau Tháng Tư, 1975, người Việt vượt biển ra đi, được thế giới dang tay đón tiếp, lo chuyện ăn ở, thuốc men, cấp quy chế tị nạn, giúp tìm nơi chốn và giúp phương tiện để định cư tại một quốc gia thứ ba. Ngày nay, như những người Việt được bọn buôn người đưa đến Đài Loan, hay Âu Châu đã phải vay mượn, thế chấp nhà cửa, lo tiền trả cho bọn buôn người, được xem như là những người nhập cư trái phép, bị còng tay và đưa vào nhà tù hay bị trục xuất trở lại quê quán. Nhưng bằng mọi giá, người dân Việt vẫn mong muốn chuyện bỏ đất nước ra đi».
Dẫn Trích HUY PHUONG :Những số phận thảm sầu. Thành thật cám ơn Nhà báo Huy Phương đã cho chúng ta một bài báo với đầy đủ số liệu, dữ kiện.

2. Năm 2030 GDP Việt Nam sẽ xếp thứ 29 của thế giới, với 1.303 tỉ USD !
Cũng trong bài viết của Đặng Văn ngày 12 Tháng tư, tác giả cho chúng tôi biết: «Dự báo của công ty tư vấn PricewatarhauseCoopers (PwC) với tốc độ tăng trưởng hàng năm từ 4 – 5%, Việt Nam, Philipines và Nigeria là ba quốc gia có mức tăng cao nhất trên bảng xếp hạng GDP, trước năm 2030 GDP Việt Nam sẽ xếp thứ 29 của thế giới, với 1.303 tỉ USD, không biết lúc đó ông còn diễm phúc để được chứng kiến hay không?».
- Xin được trả lời, nếu được 1303 Tỷ US$, chúng tôi Phan Văn Song cũng xin cổ võ. Nhưng, nếu phải hãnh diện đứng ngang hàng với Nigéria và Philipines, cá nhơn thằng tui sẽ buồn năm phút. Tôi có cái bất hạnh là đã làm việc ở Lagos, và ở Kano (thủ đô và một thành phố lớn ở miền Bắc Nigéria), tôi cũng có bất hạnh cũng đã làm việc ở Manila Philipines nữa. Cả tất cả hai nơi những năm 1983-84 (Nigéria) và 1987- 88 là những năm bất ổn. Nigéria đầy trôm cắp bất an, ở thủ đô Lagos, bửa tối ra đường phải thuê body guards hộ vệ, một ông bạn ra đường mang một xách tay bị giựt ngay trước khách sạn, ông giành lại, bị tên trộm phang một dao phay - machette, may quá, hắn phang bằng sống dao nên chỉ gảy hai tay, không bị chặt lìa. Ở Kano, thuở ấy có nhóm khủng bố hồi giáo, chuyên bắt cóc thiếu nữ vị thành niên về làm vợ, về sau bọn ấy lấy tên là Bokok Haram, bắt cóc cả trăm thiếu nữ vị thành niên. Còn Manila, cũng là nơi nhiều trộm cắp bất ổn, nơi có những quả núi nhả khói – smoking hills, đấy là những đống rác khổng lồ ven thành phố, trên ấy cả bầy con trẻ sanh sống lượm lặc những rác rến để tái tạo, bán lại sanh sống độ nhựt… Mẫu xã hội Nigéria, mẫu xã hội Phi luật tân. Cám ơn chúng tôi không dám mơ!
Tại sao tác giả Đặng Văn, và cùng với Ban tư tưởng chánh trị Cộng Sản không mơ biến một Việt Nam phát triển như Đại Hàn, như Nhựt bổn… Họ cũng văn hóa Hán, cũng Á đông như chúng ta! Và tại sao phải chờ đến năm 2030?
- Đại Hàn, chiến tranh Cao ly 1950 Nam Bắc phá nát đất nước. 45 năm sau, năm 1996, GDP Đại Hàn-Nam Cao ly đã đứng hàng thứ 8 thế giới. Năm 1998, tuy bị trụt xuống hàng thứ 15, nhưng với một GDP là 369,9 Tỷ $US, và với 7970 dollars/đầu người. Năm 2006, đứng thứ 12 thế giới với 856,6 $US, và với 17590 dollars/đấu người. Và ngày nay, 2017, Đai Hàn đứng hàng thứ 11 thế giới với 1 521 Tỷ US$ và quan trọng hơn với Tổng sản lượng đầu người là 27 569 $UD (số liệu 2016). Thử so sánh với Việt Nam, sau 43 năm hết chiến tranh, GDP chỉ 220 Tỷ US$ và nếu chia cho 92 triệu dân thì khoảng 2 500 $UD. Và vô hình chung Việt Nam ngày nay cũng ngang ngữa với Phi và Nigéria rồi, về GDP đầu người (2800 Phi ; 2200 Nigéria) và cả với Lào nữa (2340) Đâu cần chờ đến 2030!
- Và khỏi nói đến Nhựt Bổn.  Ngày nay, Nhựt Bổn là quốc gia đứng hàng thứ ba thế giới với một GDP 4 700 Tỷ dollarsUD. Quên sao với một nước Nhựt hoàn toàn điêu tàn sau ngày thua trận, năm 1945, với hai quả bom nguyên tử! 19 năm sau 1964, nước Nhựt đã tổ chức được Thế vận Hội Mùa Hè. Thử hỏi nước Việt Nam Xã hội Chủ nghĩa sau 43 năm thống nhứt có tổ chức được một thế vận hôi như vậy không? 40 năm sau, năm 1985, Nhựt đã tạo ra đầy rẫy những thương hiệu xe từ vận tãi đến du lịch đến xe moto, gắn máy… tạo ra đầy rẫy những thương hiệu đồng hồ… đồ dùng điện tử, máy móc công nghiệp, đóng tàu, vận tãi, du lịch… Dân vượt biên chúng ta thoát được Công Sản nhờ những máy Yamaha, Kubota của Nhựt…
Trái lại thử hỏi Nigéria làm được cái gì? Phi luật Tân sản xuất công nghiệp cái gì? Cũng như Việt Nam chỉ biết làm gia công, dán đế giầy, làm đồ mộc, may quần áo gia công … lấy lao động tay chơn để sản xuất, lấy mồ hôi đổi gạo … Hết mẫu đẹp, hết gương sáng để mơ, để mộng hay sao? Lại đi mơ một Nigéria và một Philipines? Và có ai đã sống ở Nigéria chưa? Và có ai đã thấy những khu nhà ổ chuột ở ngoại ô Manila thủ đô của xứ Phi chưa?

3. Những cụm từ mới mẻ như “trở về”, “đoàn viên”, “hội ngộ”, “Xuân quê hương”
Đặng Văn cũng trách Phan Văn Song tôi : « Ông ta không hề biết những cụm từ mới mẻ như “trở về”, “đoàn viên”, “hội ngộ”, “Xuân quê hương” của chính con dân đất Việt ở hải ngoại khi nói về Tổ quốc... ».
- Xin trả lời : Có, tôi nghe qua Nghị quyết 36, nào « khúc ruột ngàn dặm », nào « trở về »… Vì cá nhơn thằng tui, sau khi bị trục xuất « đi Tây ôm đít đầm » (vợ tui người Pháp), chứng kiến bạn bè tui bị chưởi « đi qua Mỹ làm ma cô, làm điếm »…
Có, có tôi có nghe kinh nghiệm những người « nhẹ dạ » sau khi « trở về Việt Nam làm ăn, đầu tư xây dựng quê hương »… lại phải vài năm sau « trở về lại xứ tỵ nạn trắng tay » (Trịnh Vĩnh Bình là một trong nhiều chuyện) …
Có, chúng tôi có nghe « đoàn viên » «trở về quê hương cũ» mua nhà sắm nhà cho gia đình bà con, để rồi bà con giựt nhà ôm đầu máu trắng tay «trở về lại quê hương mới»!
«Chánh sách Xuân quê hương»? Đúng! Có, có nghe, vì đó là chánh sách làm tiền của Nhà Nước Cộng Sản Hà nội! Làm tiền từ tờ giấy dollar kẹp vào thông hành để dễ dàng qua trạm quan thuế … đến chạy chọt, bôi trơn để làm thủ tục ... đòi tiền mãi lộ. Cả đất nước đều là những trạm BOT...
Đất nước Việt Nam có mở cửa chiêu đãi, rủ rê chúng tôi về đâu? Một quốc gia không biết lo cho dân mình có một đời sống vệ sinh, có một an toàn thực phẩm… Điểm tâm cà phê Pin Con Ó pha sữa độc, ăn cơm gạo ny lông, ăn bún luộc ác xít cho trắng, bệnh hoạn thì uống thuốc giả…?
Quê hương xưa đẹp của chúng tôi đâu rồi? Chúng tôi đâu biết đeo khẩu trang? Sài Gòn xưa đâu có đầy bụi bặm như vậy, hỗn loạn như vậy…? Ngày tôi rời Việt Nam quê hương xanh đẹp lắm! Sài gòn tôi đầy những căn nhà xưa khang trang đẹp đẻ, đường Sài gon xưa đầy cây xanh, đầy bóng mát... đâu có những nhà chọc trời phá nát bầu trời xinh đẹp Việt Nam?
Và... với giấc mơ của Nhà Nước là giống Phi giống Nigéria làm chúng tôi càng sợ trở về.

Để kết luận
Một lần nữa mượn lời cô học trò, cựu sanh viên Trường Luật :
« Thầy kính thương,
... giỗ Tổ Hùng Vương trời mưa! Huế đang mưa tầm tã...
43 năm ngày Quốc hận giờ thật đúng nghĩa Quốc hận!
Xứ an-nam-mít hoàn lai lại Tàu! Trong khi các bên tranh chấp quyền lực loạn tintrên Youtube hàng ngày! Thường báo chí đưa tin nóng hổi, còn XHCN thì toàn tin nguội!...
Tam Quốc Chí tân thời... XHCN dân nghèo đói, học sinh không có cầu qua sông, phải vượt nước bằng bao ny lon hay đu dây…
Thầy ơi,
Lúc trong giai đoạn "đổ nát" thì mọi thứ nó cứ sụm bà chè dần, toàn sự kiện "đổi đời", Thầy đã tự gọi tên mình bằng tiếng Tàu rồi, đến thế là cùng….
Năm 2018, Giáo dục thành quốc nạn, vì lùm xùm chức danh, ngày nào cũng có chuyện thầy cô giáo và học trò các cấp, còn vô số chưa rò rỉ chưa tính, vụ mới nhất là anh thầy giáo đón đường đâm chết cô giáo ngay gần cầu Bông, chỉ vì bị từ hôn, phó hiệu trưởng tự ải, và các quan chức cũng thi nhau tự ải!...
Báo chí được bật đèn xanh thì nói, không thì im như thóc!
Nhà Nguyễn cáo chung hơn 70 năm, XHCN-VN quan chức học vị học hàm đáng kể chỉ sau ngót một nửa của 43 năm, chưa xứ nào học hành tiến bộ ngất trời như vậy, nhưng mở miệng phát ngôn thì gây sốc toàn tập! ...
Hội nghị ASEAN hay APEC thì XHCN may đồng phục VN kiểu Tàu cho quý vị lãnh đạo các nước tham dự mặc chụp ảnh lưu niệm, còn giỗ Tổ Hùng Vương ở Phú Thọ, trừ anh Tỉnh và thuộc cấp khăn đống áo dài, còn ông Thủ tướng lại complet dâng hương , ông này không phải giống Rồng Tiên thì chắc là giống "ngoại bang"? ...
Em xin tạm dừng và kính chúc Thầy Cô được luôn sức khỏe.
Kính Thầy.

Trước khi dứt lời nhắc lại chuyện xưa :
Tháng Năm năm 1908 cụ Trần Quí Cáp đã bị đưa ra pháp trường, xử trảm ngang lưng. Ngày đó khóc bạn, cụ Phan Bội Châu đã viết,
“Ngọc toái bất ngõa toàn, tam tự ngục hàn, sơn hải khấp
Hồng khinh nhi thái trọng, thiên thu luận định, nhật tinh huyền.” (Phan Bội Châu)
Dịch:
Ngọc nát vẫn hơn ngói lành, nhà tù ba chữ, núi biển khóc
Thái Sơn nặng, lông hồng nhẹ, bàn luận nghìn năm, còn thấy sao trời sáng.
Phải các bạn ạ, thằng tôi, thà làm ngọc nát, bên quê người lận đận, còn hơn làm ngói lành giả tạo quê mình.
Cám ơn quý thân hữu
Kính chúc tất cả một năm tỵ nạn mới an lành trên đất người!

Hồi Nhơn Sơn, Ngày lễ Lao Động 2018
Phan Văn Song



Mãi buồn với tháng Tư đen thứ 43

Tam Quốc Chí tân thời:

Việt Nam và 70 năm triều đại Cộng sản

Tuần qua, Truyền hình Pháp chiếu lại một phim thời sự về sự chiếm đoạt Phi châu của người Tàu. Dưới tựa đề là «Français contre Chinois, main basse sur l’Afrique», tạm dịch là «Pháp-Tàu cạnh tranh, chiếm đoạt Phi Châu», phim phóng sự – điều tra, kể rằng từ trên 20 năm nay, những công trường lớn từ những cao ốc khách sạn lớn đến đường xá hệ thống xa lộ, nhà thương hay sân vận động hoặc hội trường ở Phi châu đều do các xí nghiệp xây cất Trung Cộng trúng thầu dựng lên cả. «Mấy anh Tàu đều có mặt ở khắp nơi, họ thắng thầu ở mọi chỗ, từ khai thác nguồn lâm sản gỗ quý, đến các cơ sở thương mại, các công trường kỹ nghệ hay các công sự lớn…Họ làm những việc chúng ta bỏ không làm. Nếu chúng ta muốn tồn tại sự có mặt của chúng ta (người Pháp) ở lại đây, chúng ta phải tham gia mạnh hơn, với bất cứ giá nào, phải biết cạnh tranh một cách năng động, sáng tạo hơn» Jean Liboz, một kỹ nghệ gia Pháp kiều sống trên ba mươi bốn năm ở Cameroun phát biểu. «Và chúng ta nên hy vọng và nên chúc cho dân Tàu càng ngày càng thành công, sẽ chóng giàu và sống phong lưu hơn, lúc ấy họ sẽ – bớt làm ăn kiểu dân bị đi đày – qu’ils cessent de travailler comme des forçats – như vậy nữa!» một Pháp kiều khác tiếp lời.
Nhưng, anh chàng Pháp nầy đã hoàn toàn đoán sai, anh chàng nầy không hiểu người Tàu! Vì chánh sách thương mãi ngoại giao của Trung Hoa Cộng sản, với thuyết Đại Hán không phải chỉ đơn thuần là một chánh sách xuất cảng kỹ thuật đi tìm khai thác nguyên nhiên liệu hay khoáng sản như các cường quốc kinh tế kỹ nghệ Âu Mỹ như chúng ta thường thấy, kể cả những thời kỳ đen tối nhứt của những thế kỷ trước dưới hình thức xấu xa nhứt là thuộc địa! Với Trung Cộng và đặc biệt đối với người Tàu, và dân tộc Hán, dù các xí nghiệp kỹ nghệ thương mại hay ngay cả Quốc gia Tàu có thành công thế nào đi nữa, chúng ta cũng không chắc chắn rằng nguời Hoa, người Hán sẽ giảm bớt sự xâm nhập di dân vào đất Phi – vì từ Angola đến Algérie, qua đến Côte d’Ivoire, Congo, Soudan hay Sénégal…từ 20 năm nay, họ đều có mặt và đang phát triển làm ăn! Vì đây mới thật sự chính là một chánh sách chiến lược của Trung Cộng!
Vì sức mạnh xuất cảng của dân tộc Hoa là người và người! Và người được dùng làm «phương pháp di dân», là một vũ khí để đi xâm chiếm đất! …Và mặc kệ, và bất cần, cho những sự đụng chạm,…về văn hóa, khí hậu, xa nhà xa xứ, ngôn ngữ… và mặc kệ cho sự cạnh tranh chổ ăn, chổ ở,… hay về phương tiện tài vật thợ thuyền, hay sức mạnh tài chánh, hay xung đột, xung khắc xã hội, giữa những con người, tập tục làm việc, khó khăn bất hòa, bất đồng ngôn ngữ, giữa các trưởng (xếp) các công trường, xếp các tổ làm việc, người Tàu (không rành ngôn ngữ Phi châu hay cả tiếng Pháp) và các công nhơn người Phi,… và mặc kệ cho những người Phi – từ công nhơn, thợ thuyền hay kẻ buôn người bán, ở quán chợ, ở công trường hay ở các cửa hiệu buôn – tỏ rõ thái độ kỳ thị như chê trách, cách ly, biệt lập, .. và kể cả ngày nay, đã bắt đầu có những hiện tượng nuối tiếc, so sánh, lưu luyến, tiếc thương người Pháp, người chủ nhơn Pháp, đến cả cách làm việc, các đối xử của người Pháp và cả thời Pháp thuộc – quên cả những Mẹc-xà-lù, bợp tai, đá đít …Ô tempo, ô morès – thật là thời thế đổi thay, cay đắng trò đời!
Và các công trường, các xí nghiệp, các cơ sở thương mại, các hiệu buôn.. người Hoa cứ thế mà tiếp tục mọc lên, và mọc lên như nấm, vả càng ngày càng phát triển mạnh! Chẳng những vậy thôi mà người Tàu còn mở các bệnh viện Đông Y chẩn mạch và bán thuốc…Tàu, mở các hiệu buôn hay các siêu thị quần áo, giầy dép, vật dụng rẻ tiền cạnh tranh các hiệu buôn và siêu thị dân bản xứ. Dĩ nhiên đây là môi trường đụng chạm lớn, dân bản xứ rất bất mãn. Thương gia Tàu bán sỉ không ngại ngùng gì khi cạnh tranh cả với khách hàng thương hiệu bán lẻ của mình! Chuyện đại kỵ trong ngành buôn sỉ lẽ! Tại sao vậy? Vì:

1. Chủ nghĩa: «Vét đến tận cùng, húp đến tận đáy» của người Tàu
Dân tộc Tàu có một đức tánh lớn, đó là sức sanh tồn kiếm sống khổng lồ, biết chịu khó, siêng làm việc, một sức chịu đựng kham khổ khác thường, cần cù, và…với một tài nghệ siêu đẳng là…biết hốt bạc cắc, và hốt…với bất kể giá nào. Đây là một đặc điểm thói quen để nói đến cái sức cần kiệm của dân Tàu. Người Tàu có thói quen, gần như một tập tục dân tộc, sau khi ăn xong, dùng nước nóng đổ vào chén cơm, lắc đều để tan mở và hút nước mở béo ấy, gọi là tráng miệng, nhưng cũng tráng luôn cái chén cho sạch. Ăn xong, khỏi rửa chén, vét sạch húp sạch.
Nhắc các bạn cùng thế hệ tuổi tác, nhớ khi xưa, đi ăn mì khuya, tô mì khuya ăn rất ngon, vì nước dùng là nước rửa chén, tráng chén từ đầu hôm, nước sắc lại tất cả những tinh túy của bao nhiêu tô mì trước. Ấy vì thế mà cha tôi dạy tôi nên «ăn mì khô»! Trong nghề làm ăn cũng vậy, Tàu đi đến đâu, vét đến đó, không có láng giềng nào chung đụng được! Đây một đức tánh đầy lợi điểm, nhưng cũng là một khuyết điểm khi người Tàu ngày nay là những công dân một cường quốc số một kinh tế thế giới, với một giấc mơ làm bá chủ thiên hạ, lấy thuyết dân tộc Đại Hán làm chủ nghĩa bành trướng cho một Nhà Nước, vì chủ thuyết Cộng sản ngày nay đã lỗi thời rồi!
Ngày nay, toàn thể các người dân bản xứ toàn Phi châu, và ngay cả dân Việt Nam của mình cũng vậy, bất mãn với người Hoa, vì họ chơi không đàng hoàng, không đàn anh, không «công tử» tý nào. Đã là nước lớn, mà Trung Hoa Cộng sản, người Hoa Cộng sản – nhiều khi ngay cả người Đài Loan cũng vậy – nói tóm lại là người Hoa dân tộc Hoa – Hán, tuy tự cao tự mãn coi người các xứ khác là «bọn man di mọi rợ», nhưng khi cần cạnh tranh, sanh sống làm ăn, lại rất «bần tiện», bẩn thỉu, «hốt bặc cắc», thiếu tự trọng, xuống thế, đi tranh đi giành miếng ăn nhỏ với người bản xứ.
Khi xưa người Pháp đến Phi Châu hay Đông Dương, mở kỹ nghệ to, mở siêu thị, chứ tiệm tạp hóa thì nhường cho người bản xứ khai thác. Nói tóm lại, người Pháp sửa xe hơi, người mình sửa xe đạp, người Pháp đóng tàu, người mình đóng ghe, người Pháp đóng xích lô, đóng xe kéo, người mình đạp xích lô, kéo xe. Đằng nầy Tàu làm hết, từ to đến nhỏ, từ trên xuống dưới, giàu nghèo hốt trọn, trẻ không tha già không bỏ, người Tàu giàu mở xưởng, nhập cảng hàng, đem bà con đàn em vào, bỏ tiền cho bà con đàn em mở tiệm bán hàng, bà con chuyên chở, đàn em giao hàng, gia đình, hàng xóm, làng xã…
Hồi xưa Tây mở công xưởng, trưa lập cantine cho thợ thuyền ăn, người bản xứ làm bếp, thầu nấu ăn; đằng nầy, ngày nay ở Phi, Tàu làm ráo, bà con Tàu mở cantine, bếp Tàu đàn em Tàu nấu,…từ xì dầu, dầu dấm, gia vị…đến mì, gạo đếu nhập cảng từ bên Tàu qua, và nhập thật nhiều, trước để ăn, sau dư thừa bán cho người bản xứ da đen. Đồ ăn xong dư thừa không cho không, không vất, dùng nuôi heo, lấy thịt, ngon ăn, còn dư dở bán cho dân đen.
Dân Phi ngày nay bá thở, dân Tàu đớp hết! Cửa hàng to, siêu thị đã đành, ngoài phố to, đường cái, được rồi, nay chui vô luôn vào xóm, vào tuốt trong chợ người đen, mua sạp bán giầy dép quần áo tất cả đều made in china. Thằng dân Phi Châu da đen, nay đúng là thằng “dân đen” chỉ còn có chết tới bị thương! Tàu đấu thầu các công trường rẻ hơn Pháp, Âu mỹ, vì các hãng thầu là của ngành công nghiệp quốc gia Tàu, của Đảng Cộng sản Tàu. Đó là chánh sách, không phải thương mại! Nhà nước Tàu đem kỹ thuật Tàu qua, thợ chánh, thợ phó, xếp nhỏ, xếp lớn đều là công nhơn viên nhà nước, cán bộ quân đội sanh sống sinh hoạt theo quân đội, ăn ở, ngủ nghê ở barracks công trường, nấu ăn sanh hoạt kiểu quân đội, không vợ không con… Gói thầu rẻ vì nửa cho xây dựng, nửa đổi thành quyền khai thác khoáng sản, và nguyên nhiên liệu, và…sự có mặt của dân Tàu! Tức là quyền cho dân Tàu di dân sanh sống. Các nước Phi Châu lời to, vì có hạ từng cơ sở đẹp, rẻ. Tàu lời to, vì giải quyết vấn đề nhơn mãn ở lục địa (dân di dân qua đấy lần đầu đi không vợ không con, chỉ khi nào ông chủ đàn anh giao cho một cơ sở cai quản, mới đem vợ con, em út qua phụ giúp)! Chỉ có dân Phi bản xứ ngày nay là bù trất, «ăn cám sú» mà sống. Về mặt tương lai, Tàu dùng vũ khí Văn hóa. Tàu bành trướng qua các «Viện Khổng tử» dạy Hoa ngữ, tuyển lựa đồ đệ, cho học bổng các học sanh giỏi qua Tàu học thêm, ngày mai sẽ là những cán bộ «nằm vùng» đắc lực của Tàu.

2. Xâm lược bằng di dân
Dân tộc Trung hoa cũng như mọi dân tộc, sinh tồn bằng di dân. Đó là luật thiên nhiên từ ngàn xưa. Dân tộc Việt ta Nam tiến vì sinh tồn. Vì sinh tồn chúng ta xa lánh láng giếng phía Bắc đi về Nam lập nghiệp. Nhưng trong mọi cuộc di dân, trong những vùng mới, phải có một sự thăng bằng nào đó, dân mới và dân cũ phải đề huề chung sống, ôn hòa, ổn định, tương thân thương ái, không thì chẳng chốc sẽ là xâm lăng, xâm lược hay ít ra cũng thuộc địa và sẽ có tranh chấp và sẽ có đổ máu. Hãy nhớ lúc xưa ở miền Tây Nam Việt chúng ta, người Miên người Việt, người Chăm chung sống cạnh nhau, tương trọng nhau, chùa Chăm Hồi giáo, chùa Miên sãi miên, chùa Việt sư Việt, nhà nào cúng Phật ấy.
Người Mỹ có cả một truyền thống di dân…mở mang bờ cỏi, các dân tộc chủng tộc chung sống hòa bình với nhau. Nhưng cũng có vài lịch sử dân tộc dùng «di dân» làm vũ khí xâm lược. Trước Thế chiến II, Hitler lạm dụng những triết lý người hùng của Friedrich-Nietzsche, lạm dụng chủng tộc Aryen, lạm dụng nhạc của Richard Wagner đầy dân tộc tính teuton-germanique làm lý thuyết cho một chủ nghĩa dân tộc bành trướng, dùng chủ thuyết không gian sinh tồn (Lenbensraum) Đức để xâm chiếm đất đai Áo, Tiệp, Ba Lan… tạo ra cuộc Thế Chiến 2 đầy máu lữa. Staline khi dựng được Đế quốc Công sản Sô Viết đã không ngần ngại cho dân Nga di dân xâm chiếm những vùng đất mới, Ba lan, Lithuanie, Estonie, Kalininegrad, Ukraine, Belarus… hay vùng Balkans chiến lược. Và Trung Hoa Cộng sản cũng thế, Mao Trạch Đông khi vừa chiếm được Hoa lục, không ngần ngại chiếm Tây Tạng cho dân quân Hán di dân đến chiếm Lhassa, thủ phủ Tây Tạng, chiếm Urumqi thủ phủ Tân Cương.

3. Thuộc địa bằng ngôn ngữ
Thất bại bằng lý thuyết Cộng sản. Cao độ của không gian Cộng sản là những năm 1960 /1970: Á châu với các quốc gia cựu Đông dương thuộc Pháp, các quốc gia Đông Nam Á và Á châu đều có những Đảng Cộng sản hoạt động mạnh mẽ: Sri Lanka, Iran, Ấn độ…; Phi châu, Nam Mỹ… Năm 1989, bức tường Bá linh sụp đỗ, trên thế giới chỉ còn hai anh khủng long Trung Cộng, Bắc Hàn, vài anh cò con chư hầu Cuba, Việt Nam, Lào «đàn anh bảo sao làm vậy», vài đảng Cộng Sản Mác Xít kháng chiến du kích nhưng thật sự bán xì ke hơn làm cách mạng! Trung Cộng, nhờ Tư bản Âu Mỹ thèm lợi nhuận và thị trường tạo Toàn cầu hóa nên mới được lên ngày nay. Và ngày nay cũng nhờ Tư bản quốc tế Âu Mỹ biến thành một cường quốc kinh tế, đang nuôi mộng làm bá chủ thiên hạ!
Giấc mơ Tào Tháo thời Tam quốc muốn giết Thục bình Ngô để làm bá chủ Trung nguyên.
– Mỹ cũng như Thục nghèo nợ như chúa chổm, như vì cái mã con giòng, cháu giống, đất của Dân chủ, đất của Tư bản, của Nhà băng, của Kinh bang tế thế do đó, vẫn được mang chức «đệ nhứt anh hùng» – như xưa Lưu Bị là con giòng Lưu Bang Hán tộc vậy!
– Liên Âu như nước Ngô của Tôn Quyền tuy yếu thế nhưng nhờ địa dư, dân chúng, vẫn sống dai.
– Trung Cộng như Bắc Ngụy, đất xấu, dân nghèo, kỹ thuật bắt chước đi sau, nhưng được cái người đông, nay phải dùng thuyết di dân để mở mang bờ cõi.
Thế còn Putin?
Gian hùng Putin đang mở đường cùng Tàu Cộng tạo một giang sơn Đế quốc Cộng sản mới dựa theo mô hình của Đế quốc La Mã xưa kia chia Đông Tây giữa Roma và Constantinople.
– Nhờ gia tài của Staline, Putin đang sử dụng thuyết chủng tộc ngôn ngữ Nga để chiếm đất. Poutine cố gắng lập lại phòng tuyến phía Tây của đế quốc Sô Viết. Đế quốc Sô Viết tuy đã tan rã, chủ thuyết Cộng sản tuy đã thất bại, nhưng Nga hoàng Putin đang tạo lại Đế quốc Đại Nga với chủ nghĩa dân tộc Slave, nhưng trên mô hình tổ chức Cộng sản…. Một thế giới Cộng sản mới đang được thành hình: vẫn tổ chức theo mô hình Cộng sản cũ, nhưng mặc áo chủ thuyết dân tộc, phía Tây dân tộc Slave, và phía Đông dân tộc Hán. Bỏ đi lý thuyết Mác Lê, Nga lấy nhạc Piotr Ilitch Tchaïkovski làm văn hoá, sửa lại Nhà Hát Bolchoï, lấy Quốc Ca Sô Viết làm Quốc ca Nga, lấy Lev Toltoï làm văn hào lớn, lấy chữ viết cyrillique và Chánh thống Giáo làm nền tảng dân tộc cũng như Tàu lấy Không tử là gia sư, lấy tượng Mao là nền tảng vậy.
Đế quốc Cộng sản Đại Nga phía Tây, Putin cho cũng cố lại đất đai biên giới: phía Tây sát với Liên Âu, sẽ dựa vào những quốc gia gốc Slave, ngôn ngữ Nga, Chánh thống Giáo, hay cựu chư hầu Sô Viết Nga, trải dài từ bờ biển Baltique phía Bắc với Kalininegrade đến tận bờ biển phía Nam trên bờ Hắc Hải với bán đảo Crimée. Sườn cực Nam sẽ được bảo vệ bởi những chư hầu hồi giáo cựu Sô Viết, chư hầu Mông Cổ và Đế quốc Trung hoa Cộng sản và cuối cùng phía Đông giáp biển Nhựt Bổn và Hoa kỳ.
– Và Trung Cộng cũng sẽ theo con đường ấy, sẽ thành lập một Đế quốc Cộng sản phía Đông và Đông Nam Á.
Moskva-Mockba là Roma, Beijing sẽ là Constantinople. Đế Quốc Đại Hán cũng như Đế Quốc Đại Nga, cần cũng cố biên giới.
Vì vậy bằng mọi giá giữ Tây Tạng, Tân Cưong làm trái độn, cũng cố chư hầu phía Nam là Lào và Việt Nam. Việt Nam cũng nằm trải dài trên hải lộ huyết mạch là Biển Đông. Vì vậy đừng lấy làm ngạc nhiên Việt Nam sẽ là một Crimea Đông nam Á!

Kết luận:
Sau thời Bắc Việt thuộc, sẽ là Hán thuộc hay Đế quốc Cộng sản Phía Đông:
Sở dĩ đoạn đầu bài viết hôm nay khá dài kể chuyện người Tàu ở đất Phi là để chia sẻ đến quý bạn độc giả một nguy hiểm. Không một ai than phiền về sự có mặt các nhà thầu xây cất lớn của Tàu. Các nhà xây cất Pháp, các nhà kỹ nghệ Pháp – hay Anh hay Tây ba Nha, Bồ đào Nha đều chấp nhận cạnh tranh, thua anh nhà thầu Tàu vì giá anh Tàu quá rẻ, anh Tây phương đành phải thua thôi! Chuyện ấy là chuyện bình thường. Khi thị trường xe Peugeot- chiếc “La Pijo” rất thông dụng của Pháp ở Phi Châu bị thay thế bởi Toyota, khi tất cả các taxis de brousse – xe tắc xi đường rừng Peugeot 403, 404 bị Toyota Corolla hạ bệ vào những năm 1980, thì không ai có ý kiến nào.
Thời ấy, Pháp kiều ở Phi châu đông lắm, ngày nay chưa chắc Hoa kiều đã đông bằng Pháp kiều lúc ấy – chúng tôi người viết, là Pháp kiều sống ở Cameroun gần hai năm,(1982-1984) chúng tôi chia sẻ cuộc sống người bản xứ. Bà xã tôi lúc ấy thích đi chợ mua hàng vẫn dùng taxi công cộng, vào chợ phi châu mua hàng thoải mái. Chúng tôi đi siêu thị Tây, nhưng vẫn thích đi chợ các tiệm tạp hóa Phi mua gia vị – những gia vị nầy siêu thị tây không có – hay mua cá, mua thịt gà, vì gà đi bộ, chứ siêu thị tây bán gà kỹ nghệ nhập cảng. Xin phép quý bạn đọc kể chuyện gia đình chúng tôi để thấy cái không khí chung sống hòa bình hòa hợp giữa người Tây và người Phi thuở ấy.
Dĩ nhiên người Pháp giàu có hơn người Phi, nhà nào cũng có người giúp việc, ít lắm là cũng hai / ba người. Có nhiều gia đình Pháp kiều như chúng tôi có cả gia đình vợ bếp – chồng làm vườn và con cái đều ở trong khuôn viên villa chúng tôi! Nói tóm lại có kỹ nghệ thương mại Pháp, có Pháp kiều, có gia đình Pháp kiều là người bản xứ có công ăn việc làm tạo mãi lực kinh tế tài chánh. Ngày nay người Hoa tại Phi châu tự biên tự diễn, không có gia nhân, tự nấu ăn, tự giặt dũ…Dĩ nhiên lương bổng cá nhân của Hoa kiều cũng chẳng bao nhiêu! Không ăn xài, không xa hoa, không đi nhảy đầm, đi club, không ăn BBQ bờ biển…không, cái gì cũng không, thì máy kinh tế cũng ngừng luôn. Một ông anh biết văn hóa Tàu cho mình biết là người Tàu thường có một con chó bằng đá giữ cửa, anh bạn nói con chó đá ấy không có lỗ đít, vì không có lỗ đít nên nó không phóng ra. Tất cả chỉ vào. Đó là cách làm ăn người Tàu.

Hiện tượng “Ếch luộc”:
Tuần qua có bạn nói, dân Việt Nam ta đanh bị tình trạng “Ếch bị luộc”. Nước đang nóng dần, con Ếch không biết gì nên từ từ chết. Tuần qua có bạn Việt Nam cho tôi biết là ở Việt Nam thường nói Bắc thuộc, nhưng đừng lầm, Bắc thuộc là Bắc Việt thuộc đấy! Người bạn tôi nói hiện nay Bắc Việt thuộc đã xong từ lâu rồi, nay chỉ sẽ đến Hán thuộc thôi! Tôi lập lại với quý độc giả, nhưng có điều chắc chắc, là tôi vừa nhận được một YouTube khen ngợi vẻ đẹp của Long Xuyên Miền Tây Nam kỳ chánh hiệu con nai như lời giới thiệu nhưng trái lại giọng giới thiệu và giọng ngâm thơ lại đúng giọng miền Bắc ngọng của châu thổ Sông Hồng! Lòng tôi buồn năm phút. Dân Nam Việt ta cũng đang bị nạn Ếch luộc của Bắc Việt thuộc rồi!
Nếu Bắc Việt thuộc, rồi Hán thuộc và Cộng sản thuộc, thì ngày mai sẽ Trưng Cầu dân Ý để Đế quốc Đại Hán kiểm soát hành chánh thì cũng chẳng chết thằng ma nào, vì anh em Cộng sản với nhau cả! Cũng may có bạn gởi an ủi cho thằng tui tài liệu hùng hồn chứng minh rằng Văn hóa Tàu không có! Vì tụi nó là dân cởi ngựa du mục làm chó gì có văn hóa! Tất cả Văn hoá Tàu là do Văn hóa Việt của ta cả. Bát Quái Càn Khôn Tốn Đoài Ly Khảm đều do Việt Tộc ta đặt ra cả. Khổng tử người nước Lổ, đất Hoa Nam là người Việt ta đấy! Vui lên đi! May quá nay Hán đến là Ta về cội nguồn!
Vậy cũng an ủi, nếu ngày mai Hán hóa Tàu Phù…thì chỉ Châu về Hợp Phố! Thằng Phan Văn Song tui sẽ là Pán Vĩnh Xoan hay Phúng Mành Xướng nói theo âm Bắc Hoa hay âm Nam Hoa, Bắc Ngụy hay Đông Ngô đó thôi!
Thế sự xoay vần, trước trước sau sau cũng vậy thôi. Dân Nam Việt ta hay Hoa Nam đều Việt tộc cả.
Thương ông tổ nhà họ Phan của thằng tui, chạy giặc nhà Thanh bên Tàu hộc gạch, bây giờ cũng bị Tàu bắt kịp. Từ nay xin mãn kiếp ở xứ Pha Lang Sa, mậu hui Xài Cống nữa!

Hồi Nhơn Sơn, đêm 30 tháng tư năm 2014
Giao thừa Năm Cộng sản thứ 40
Năm nay, Năm Cộng sản thứ 43, vẫn bổn cũ soạn lại!
Phan Văn Song



Tổ chức Phóng viên Không Biên giới (RSF) xếp Việt Nam hạng 175/180 về tự do báo chí năm 2018

hôm 25/4 ra báo cáo thường niên xếp hạng Việt Nam thứ 175 trong số 180 quốc gia về tự do báo chí. Cũng như năm 2017, tổ chức này tiếp tục liệt Việt Nam vào điểm đen về tự do báo chí trên thế giới.Tổ chức Phóng viên Không Biên giới trong bản báo cáo tình hình tự do báo chí năm 2017, cho biết có 21 nước đang ở trong tình trạng vi phạm “rất nghiêm trọng,” như Ai Cập xếp hạng thứ 161, Cuba 172, Việt Nam 175, Trung Quốc 176, hay cuối bảng là Triều Tiên, đứng hạng 180.
RSF liệt Việt Nam là điểm đen về tự do báo chí năm 2018.
RSF liệt kê Việt Nam là điểm đen về tự do báo chí năm 2018.
Về phần Việt Nam, RSF nhận định ở quốc gia cộng sản này toàn thể các cơ quan truyền thông báo chí nhà nước đều “phải tuân theo mệnh lệnh của Đảng.”RSF cho biết thêm nguồn tin độc lập duy nhất tại Việt Nam là từ các “blogger và người dân làm báo.” Thế nhưng các phóng viên độc lập này thường xuyên bị công an trấn áp bằng bạo lực. Họ bị xét xử án với án tù giam nặng nề với cáo buộc “tuyên truyền chống nhà nước” hay “lật đổ chính quyền.”.........

Theo RSF, 10 nước đội sổ aka chót bẹt về tự do báo chí như sau:
171 Equatorial
172 Cuba
173 Djibouti
174 Sudan
175 Vietnam
176 China
178 Turkmenistan
179 Eritrea
180 North Korea



Một mặt trận hai kẻ thù
Giặc cộng bán nước, tàu phù xâm lăng.

PHẢI LÊN TIẾNG

Tàu Cộng có xung đột biên giới với 14 nước chứ không riêng gì Việt Nam nhưng tại sao trong suốt mấy chục năm qua chỉ có biển Việt Nam là bị Tàu Cộng cướp, đất Việt Nam là bị Tàu Cộng chiếm, ngư dân Việt Nam là bị Tàu Cộng giết?
Một người bình thường cũng hiểu chính giới cầm quyền CSVN vì mục đích riêng tư duy trì quyền lực và quyền lợi đã mặc nhiên chấp nhận phận tôi đòi cho Tàu Cộng.
CSVN im lặng chấp nhận làm tôi mọi cho Tàu Cộng có lý do vì gia đình họ đang sống trong những biệt thự cao sang, con cháu họ đang học hành ở Mỹ, ở Pháp, hàng khối tiền xương máu của đồng bào bị họ ăn cắp và lén lút gởi sang các nhà băng Thụy Sĩ.
Nhưng hơn 90 triệu dân sống trong nghèo nàn, lạc hâu tại sao phải xuôi theo giới cầm quyền CS im lặng trước hiểm họa Tàu Cộng?
Phải lên tiếng!

Tàu Cộng có nhiều lý do để khinh thường giới cầm quyền CSVN, những đàn em phản trắc, thuở bần hàn đã từng sống dưới sự che chở của đàn anh Tàu Cộng. Sau khi Liên Sô sụp đổ, không còn đường thoát, CSVN lại tìm về nương náu dưới chiếc bóng của đàn anh Tàu Cộng.
Đảng CS có lý do quy thuận Tàu Cộng, nhưng tại sao hơn 90 triệu dân Việt không nợ nần, không ơn nghĩa mà chỉ có căm thù Tàu Cộng lại phải im lặng theo?
Phải lên tiếng!

Chỉ có một Việt Nam dân chủ, đoàn kết với một nền kinh tế cường thịnh, một quân đội trang bị bằng kỹ thuật chiến tranh tiên tiến là những phương tiện hữu hiệu trong đàm phán về chủ quyền Hoàng Sa, Trường Sa từ tay Tàu Cộng. Không ai có thể thắng trong bất cứ một cuộc đàm phán bằng cách cúi đầu như CSVN đang làm hiện nay.
Một thuận lợi mà Việt Nam hơn hẳn Tàu Cộng và đã được chứng nghiệm nhiều lần trong lịch sử dân tộc, đó là lòng yêu nước.
Tàu Cộng là một nước lớn nhưng không phải là nước mạnh. Việc giành lại Hoàng Sa và các đảo trong quần đảo Trường Sa là một khả năng, một triển vọng chứ không phải chỉ là một giấc mơ.
Bản đồ thế giới đã được vẽ đi vẽ lại nhiều lần. Biết bao nhiêu đảo, bao nhiêu đất bị các đế quốc cưỡng chiếm suốt mấy trăm năm cuối cùng vẫn trở về chủ cũ.
Tuy nhiên, để đạt được mục tiêu đó, trước hết phải tập trung sức mạnh dân tộc để dời cỗ xe ngựa già nua lạc hậu cộng sản hiện nay sang bên lề lịch sử.
Phải lên tiếng!

Trần Trung Đạo

 

Đăng ngày 20 tháng 05.2018