Lịch sử không thể quên

Nguyễn thị Cỏ May

Tổng thống Obama tới viếng thăm chánh thức Việt nam, không đặt những vấn đề "dân chủ hóa chế độ", phải tôn trọng "nhơn quyền" như Hà nội đã cam kết, mà khi ra về còn để lại hai món quà quí giá, ngơài ước mơ của Hà nội. Nói món quà vì ông Obama không đòi hỏi phải "có lại" ở phía Việt nam. Món thứ nhứt là tháo gở sự cấm vận bán võ khí cho Việt nam.

Dĩ nhiên, muốn có võ khí để bảo vệ đất nước, Việt nam phải mua. Lệnh cấm vận cực kỳ quan trọng vì khi bị cấm, Việt nam có tiền cũng không mua được võ khí. Không phải chỉ không mua của Mỹ, mà các loại võ khí có liên hệ với Mỹ, cả nước sản xuất có liên hệ với Mỹ, cũng đều bị luật cấm chi phối. Hơn ai hết, Hà nội đã có kinh nghiệm về lệnh cấm vận của Mỹ rồi. Trước đây, khi khai thác dầu hỏa ở biển sâu, Liên-xô không đủ khả năng, Hà nội nghĩ có thể mua dụng cụ hay hợp tác với các nước khác ngoài Mỹ nhưng rốt cuộc, đều không thoát ra khỏi vòng cấm vận. Như mua mủi khoan Mitsubishi của Nhựt bổn cũng không được vì hãng có vốn đầu tư và kỷ thuật của Mỹ và đồng thời là đồng minh của Mỹ.

Món quà thứ nhì là giúp Việt nam xây dựng và phát triển giáo dục đào tạo nhằm đầu tư nhơn lực vào việc phát triển kinh tế xã hôi, cụ thể là thành lập Đại học chuyên nghiệp Fulbright ở Sài gòn, với kinh phí dự trù lên tới hằng trăm triệu đô-la mỹ. Món quà này, Việt nam chỉ hưởng chớ không phải mua. Có lẽ vì vậy mà nảy sanh ra sự phản đối quyết liệt Bob Kerrey, một người Mỹ được đề cử làm Chủ tịch Hội đồng Quản trị thay vì một người Vìệt nam.
Lập luận cho rằng ông Bob Kerrey vốn là "tội phạm chiến tranh". Đứng đầu một cơ quan giáo dục phải là người trong sạch, đạo đức.
Sự phản đối không phát xuất mạnh mẽ từ phía dân chúng, càng không phải từ phía gia đình nạn nhơn ở Bến tre, mà từ đảng cộng sản, như báo chí của đảng cộng sản, của bà cựu phát ngôn Phan Thanh Thúy, bà cựu Chủ tịch nước Nguyễn thị Bình, bà cựu Đại sứ Tôn nữ thị Ninh,... Trái lại, quan điểm bênh vực, dựa theo chánh sách cũng của đảng cộng sản chủ trương "xóa bỏ hận thù, quên quá khứ để hướng về tương lai", đồng ý sự đề cử ông Bob Kerrey lại phát xuất từ nhiều cá nhơn tư nhơn có tư cách.

ninh - kerrey
Tôn nữ thị Ninh                                    Bob Kerrey

Chống ông Bob Kerrey
Phát Ngôn Nhân của Bộ Ngoại Giao Hà nội khẳng định Bob Kerrey đã phạm tội ác chiến tranh trong cuộc thảm sát ở Thạnh Phong, tỉnh Bến Tre. Việt Nam chưa kiện Bob Kerrey ra tòa án diệt chủng. Nhưng Việt Nam cũng chưa từng hủy các cáo buộc Bob Kerrey phạm tội ác chiến tranh.
Nhà nước cộng sản ở Việt nam hài ra 5 tội của ông Bob Kerrey để bênh vực lập luận chống đối ông Kerrey được đề cử làm Chủ tịch Hội đồng Quản trị Đại học Fulbright ở Sài gòn vừa được phép thành lập.
Sau khi đã đọc một số ý kiến về việc ông Bob Kerrey làm Chủ tịch trường Đại học Fulbright, bà cựu Phó chủ tịch nước Nguyễn thị Bình chia sẻ ý kiến của một số người trong đó có ý kiến của Tôn nữ thị Ninh không ủng hộ việc bổ nhiệm ông Bob.
Theo bà, đây không phải chỉ là vấn đề ngoại giao, hay chính trị, mà chủ yếu về giáo dục văn hóa và tâm lý. Ông Bob được giao việc này là không thích hợp. Nói như vậy không phải là không đánh giá cao sự đóng góp của ông và nhiều người vào quá trình vận động và hình thành nhà trường.
Riêng bà Tôn nữ thị Ninh lớn tiếng công kích ông Bob Kerrey hung hăng hơn hết. Để yểm trợ lý do chống ông Bob Kerrey, bà Ninh khoe thành tích thời đi học ở Paris từng tưng bừng tham gia phong trào phản chiến chống «chiến tranh Việt nam», thật ra chỉ chống miền Nam và Huê kỳ để yểm trợ Hà nội. Khi làm ngoại giao, bà xây dựng được mối quan hệ với thành phần phản chiến ở Mỹ và Âu châu, tức những thành phần chống lại chánh phủ của họ. Rất tiếc bà lại quên kể thêm năm 1972, bà nghỉ dạy Anh văn Trung học ở Paris vì đã gặp được Bác sĩ Đại tá công an Nguyễn Ngọc Hà sẽ đưa bà về Sài gòn nằm vùng Ban Anh văn của trưòng Đại Học Sư Phạm. Sự chọn lựa của bà Ninh cho thấy bà quả thật là người phụ nữ thông minh vì bà thấy xa. Với cộng sản, chỉ có nghề công an mới giúp làm nên sự nghiệp lớn. Nguyễn Tấn Dũng, Trần Đại Quang,... Xa hơn là Hồ Chí Minh cũng bắt đầu bằng nghề chỉ điểm, rồi xách động-tuyên truyền (agit-prop). Lẽ ra bà Ninh phải làm Chủ tịch Quốc Hội hay Thủ tướng. Phải chăng vì bà không hợp nhãn ổng Tổng Bí thư Trọng mà đã không được «cơ cấu»?
Bà nóí bà sẵn sàng gạt quá khứ sang một bên để hướng tới tương lai, là người ủng hộ mọi chủ trương hợp tác xây dựng và phát triển quan hệ giữa hai nước Huê kỳ và Việt nam. Nhưng khi biết rằng cựu Thượng Nghị sĩ Bob Kerrey được bổ nhiệm làm Chủ tịch Đại học Fulbright, bà lại vô cùng bàng hoàng và không thể hiểu nổi. Vì, theo bà, ông Bob Kerrey là người đã trực tiếp tham gia vào cuộc thảm sát thường dân vô tội, phụ nữ, trẻ em, người già tại thôn Thạnh Phong vào tháng 2/1969. Điều này, chính ông Kerrey cũng thừa nhận. Sự việc đó là đủ để kết luận Bob Kerrey, nói theo cách nhẹ nhất, hoàn toàn không thể giữ vị trí Chủ tịch Đại học Fulbright Việt Nam. Và cũng không thể nhân danh tương lai mà bỏ qua sự thật đó. Vì, vẫn theo bà Ninh, việc ông hối hận về vai trò trong vụ thảm sát Thạnh Phong, bà nói bà không thể biết và chỉ có mình ông Kerrey biết. Không thể coi việc giữ vị trí lãnh đạo của đại học nhiều tham vọng như ĐH Fulbright là cách sửa sai cho những hành động trong quá khứ.
Bà Ninh còn hỏi ông còn chần chừ gì nữa mà không rời vị trí ngay bây giờ như ông tuyên bố “sẵn sàng”. Bà cho rằng cử chỉ đó là cử chỉ tự trọng và sẽ được người Việt Nam đánh giá cao.Và cả nhiều người Mỹ sẽ đồng tình với quyết định đó của ông.
Trả lời những người liên quan trực tiếp đến dự án công khai khẳng định rằng Bob Kerrey là người “hoàn toàn phù hợp” để giữ vị trí lãnh đạo đó, bà Ninh hỏi lẽ nào nước Mỹ không còn ai có thể vận động vốn cho trường Fulbright Việt Nam ngoài Bob Kerrey?

Ủng hộ ông Bob Kerrey
Sau những lời chống ông Bob Kerrey ở vị trí lãnh đạo Đại học Fulbright, không ít người ở Việt nam lên tiếng đả kích tác giả của những lời đó. Họ là nhà báo, nhà văn, nhà thơ, từng chiến đấu trên chiến trường, cả người trẻ,… Những người không giữ vai trò cốt cán của chế độ. Họ chống không vì họ không được hưởng bổng lộc mà chống vì họ không thể chịu nổi những lập luận nặc mùi công an tư tưởng, làm nhớ lại ý hệ “ai thắng ai” của thời còn Liên-xô. Họ chống bà Tôn nữ thị Ninh mạnh hơn hết cũng vì bà này hung hăng nhứt, oang oang bằng lưỡi gổ.
TỄU Blog nhắc lại một trong những câu phát biểu "nổi tiếng" của bà Tôn Nữ Thị Ninh tại buổi họp báo ở Câu lạc bộ Báo chí Quốc gia Hoa Kỳ vào tháng 10 năm 2004 khi Việt nam bị chỉ trích vi phạm thường xuyên nhân quyền, đàn áp người dân: "Trong gia đình chúng tôi có những đứa con, cháu hỗn láo, bướng bỉnh thì để chúng tôi đóng cửa lại trừng trị chúng nó, dĩ nhiên là trừng trị theo cách của chúng tôi. Các anh hàng xóm đừng có mà gõ cửa đòi xen vào chuyện riêng của gia đình chúng tôi".
Minh Phương Nguyên bình luận “khi bà Ninh muốn ông Bob Kerrey "không chần chừ gì nữa" rời bỏ vị trí này, phải chăng chỉ vì động cơ hoàn toàn cá nhơn thúc đẩy?". Theo Minh Phương Nguyên, bà Ninh không sẵn sàng gạt quá khứ sang một bên để hướng tới tương lai cùng với nhân dân hai nước vì lợi ích chung", như bà nói. Trái lại, rõ ràng bà đã xách động tạo dư luận chống lại Bob Kerrey và FUV.
Cũng nên nhớ bà Ninh đã sang California để tìm sự ủng hộ, đầu tư cho trường Trí Việt của bà, và bà đã bị tẩy chay. Hơn nữa, bà Ninh không hội đủ điều kiện pháp lý vì chưa có «Văn bằng Tiến sĩ xây dựng đảng».
Ông Trân Trương đốp chát bà Ninh rất cân xứng, tuy lời lẽ có quá nặng. Như «bà Ninh là thứ ăn cháo, đá bát…». Ông nhắc lại khi phóng viên BBC hỏi: "Bà đã từng tham gia hoạt động đấu tranh cho dân chủ khi còn là thanh niên đi du học bên Pháp, vậy bà có biết các tổ chức thanh niên ngày nay đang hoạt động dân chủ ở Việt Nam không?" thì bà trả lời một cách khinh mạn rằng : "Tôi rất bận rộn nên ít có thời giờ quan tâm đến các việc này nên cũng không rành lắm...".
Thật ra bà Ninh lúc còn sinh viên ở Paris chạy theo UNEF, (Liên Đoàn Sinh viên Pháp, tổ chức khuynh tả, ngoại vi của đảng cộng sản Pháp), có «bồ» người ma-rốc, cán bộ UNEF, biểu tình chống Chánh phủ Sài gòn và chống Mỹ cứu nước, chớ có tranh đấu dân chủ gì đâu. Thị Ninh làm phản chiến để chạy theo VC. Thị được Gs Trần Văn Tấn đem về làm Assistante (Giảng nghiệm viên) ở Ban Anh văn Đại Học Sư phạm Sài gòn, chớ không phải Phó Ban (Không đủ bằng cấp và trình độ - chỉ có Maîtrise d’anglais, tức Tú Tài +4 – Cái «Luận án» mà Thị nói, chính là Tiểu luận – Mémoire de Maitrise). Ngày 1/5/75, Thị Ninh mang băng đỏ, tiếp quản Đại Học Sư phạm, làm Trưởng Ban, quyết định nhơn viên ai đi, ai ở, ai làm việc gì,… vì liên tiếp mấy hôm trước 30/04, Thị chạy đi chạy về phi trường Tân Sơn Nhứt mà vẫn không leo lên được máy bay đi Mỹ trốn VC. Về nhà, Thị Ninh khóc hơn bố chết (Kim Chi, nữ sinh viên Ban Sử Địa, láng giềng của Thị Ninh kể lại). Con người thật của Thị bắt đầu từ đây.
Tưởng cũng nên nói thêm Thị Ninh phản chiến ở Paris như vậy, mà tại sao được về Sài gòn làm việc? Đó là khuyết điểm cơ bản của Sài gòn. Riêng Gs Trần văn Tấn «có tiếng theo VC» nhưng nhiều người bạn thân lâu năm với ông thì quả quyết ông «không phải VC». Ông chỉ là người có họ hàng với «Bà Tư Phải» và thường thích nước chanh thêm chút đường!
Giáo sư Chu Hảo, Giáo sư Nguyễn Minh Thuyết, Nguyễn Xuân Thành, nhà thơ Nguyễn Quang Thiều, nhà báo Nguyên Ngọc,… đều bày tỏ lập trường ủng hộ ông Bob Kerrey ở chức vụ Chủ tịch Hội đồng Quản trị Đại học Fulbright, theo chủ trương «xóa bỏ hận thù, cùng hướng về tương lai» của nhà cầm quyền ở Việt nam.
Riêng nhà báo Nguyên Ngọc không ngần ngại nói rõ lý do ông ủng hộ ông Bob Kerrey. Ông nhận thấy "ông Bob Kerrey thật lòng tự kiểm thảo, lương thiện hơn ai hết. Ông không để cho ai bào chữa cũng quyết không tự bào chữa cho mình, ông biết ông là một tội phạm không cầu mong được tha thứ, nhưng đồng thời, bằng trải nghiệm đau đớn nhất của mình, ông cũng chỉ ra mâu thuẫn chết người trong “chiến thuật của chúng tôi”, tức của Mỹ trong chiến tranh Việt Nam: để tiêu diệt Việt Cộng phải đánh bật họ ra khỏi dân thường (tát nước để bắt cá). Mà điều ấy là vô phương, bởi vì, đặc biệt ở nông thôn, thời ấy, hai thực thể đó, về căn bản, là một. Không thể đánh trúng cái này mà không đánh trúng cái kia! Không thể diệt Việt Cộng mà không giết dân. Bob Kerrey là tội phạm, điều ấy ông đã đau đớn nhận, nhưng ông cũng là nạn nhân. Nhận ra mâu thuẫn ở chiến thuật ấy, nhưng ông không dùng nó để bào chữa cho mình. Điều đó là vĩ đại. FUV có được một người đứng đầu như vậy là tuyệt đẹp. Và lựa chọn của FUV là thật nhân văn.
Còn riêng đối với chúng tôi thì sao ? Chúng tôi, những người từng là lính Việt Cộng thời thảm khốc ấy, khi chúng tôi vẫn từng “nấp” trong nhân dân vô tội, để họ có thể cùng chết với chúng tôi? Kể cả, ngày ấy, như chính tôi từng được trải nghiệm, có bao bà mẹ, và cả các em bé nữa, sẵn sàng chết để che chở chúng tôi…"

Những người cộng sản, đặc biệt là Thị Ninh, lên án ông Kerrey lại chưa từng chiến đấu trên chiến trường. Họ đặt vấn đề không thể quên lịch sử nhưng họ ngụy tạo lịch sử, có khi xóa lịch sử cho phù hợp xu thế đồng chí. Còn lịch sử tội ác của họ có nên quên không ?
Nay, sau hơn sáu mươi năm, họ có một lời «nói phải» với hơn nửa triệu nạn nhơn cải cách ruộng đất do họ vâng lời Trung cộng tiến hành trên đất nước của họ chưa? Rồi cũng theo Trung cộng, họ tiếp tục gây tội ác Nhân văn Giai phẩm, cải tạo Công Thương nghiệp, đánh Tư sản mại bản, Kinh tế mới, Học tập cải tạo… Và với những phụ nữ, trẻ con đã chết để che chở họ, ngày nay, nắm trọn chánh quyền, họ có một lần nhớ tới không? Đó là những tội ác chống nhơn loại. Bởi họ không giết người trong lúc đang giao chiến hay hành quân. Họ vẫn chưa từng nhìn nhận, trái lại, còn triển lãm thành tích giết người này. Cả những dụng cụ như cái búa với lời ghi chú «đã đập được bao nhiêu cái đầu» của những người không theo cộng sản.
Chúng ta đừng bao giờ quên… bởi vì «đó là cộng sản!».

Hồ Chí Minh đã viết (báo Thanh Niên Quảng Châu, 20-12-1926) «Cái danh từ Tổ quốc là do các chánh trị gia đặt ra để đè đầu nhơn dân, để buộc những người vô sản phải cầm vũ khí bảo vệ tài sản của địa chủ và quyền lợi của của giai cấp tư sản. Thực ra, chẳng có Tổ quốc, cũng chẳng có bìên giới».
Trong gần đây, để bày tỏ lập trường cộng sản kiên cường, Gs Ts, Hiệu trưởng Đại học Quốc Gia Hà nội, Vũ Minh Giang, tuyên bố «Đào mồ, cuốc mả tổ tiên của tôi thì được. Chớ đập bỏ tượng Lenin là vô văn hóa!!!»

Nguyễn thị Cỏ May


TÔN NỮ THI NINH, BÀ LÀ AI?

Lê Trọng Kim

Bà Tôn Nữ Thị Ninh. Ảnh: internet
Bà Tôn Nữ Thị Ninh. Ảnh: internet

Thưa bà,
Tôi vốn biết bà từ lâu và cũng nghe danh bà là người có học thức và được học hành từ môi trường đại học Tây Âu, dù tôi không biết bà có chức vụ gì, nhưng từ ấy cũng cho tôi có chút lòng kính trọng bà. Vì lẽ đương nhiên tôi tin bà đã sống và học ở trời tây, nơi có các nền chính trị rất tự do phóng khoáng, nơi mà một người dân bình thường cũng có thừa hiểu biết về dân quyền, nhân quyền của mỗi công dân, thế nào là bình đẳng và bình đẳng là thứ mà người ta phải tuyệt đối tôn trọng và cũng là nơi mà người dân luôn có ý thức về một nhà nước chân chính luôn tôn trọng dân quyền, phục vụ dân sinh.
Nhưng qua bài viết "Bob Kerrey là khởi điểm xấu cho trường ĐH Fulbright" và bức thư ngỏ của bà sau đó, tôi thấy bà như hội đủ yếu tố của một mụ phù thủy ranh ma, tráo trở, lấp liếm, đạo đức giả, thù dai… và trả thù vặt, chứ không phải như một nhà khoa học, một trí thức như tôi đã từng nghĩ.

1 - Bà khoe khoang cái mẽ bà đã từng tham gia biểu tình ở Paris chống chiến tranh Việt Nam trong những năm 60-70, tôi nghe bà nói mà nực cười vì sự tự hào của bà. Tôi nghĩ những người VN cùng biểu tình với bà, đa số họ đã thức tỉnh từ lâu, vì sự mê muội, vì sự cả tin mà một thời bị cuốn theo. Nếu bà là một người Pháp biểu tình tại Paris hay một người Mỹ biểu tình ở nước Mỹ để phản chiến thì tôi chấp nhận và chia sẻ quan điểm vì con em của họ phải hy sinh tính mạng vì một dân tộc ở một nơi xa xôi hay vì họ yêu hòa bình và muốn thế giới này mãi được yên bình, đừng có chiến tranh.
Nhưng với bà, một người VN đã sống ở miền nam, dưới chính thể Việt Nam Cộng Hòa, tổ tiên của bà, quê hương của bà cũng ở miền nam. Hẳn bà cũng thừa biết là chiến tranh giữa hai miền nam – bắc VN là do chế độ miền bắc cổ súy xâm lăng với ý đồ thôn tính, đặt cả nước VN vào quỹ đạo của cộng sản VN và cộng sản quốc tế. Chứ người miền nam, chính phủ miền nam chỉ cầu mong cho có hòa bình để làm ăn và mưu cầu thịnh vượng cùng các nước năm châu, bốn biển. Vậy nếu bà muốn biểu tình chống chiến tranh thì phải ra miền bắc mà biểu tình mới phải chứ? Phải kêu họ, chính quyền Bắc Việt và đảng cộng sản VN đừng bắt hàng triệu thanh niên cầm súng vào “giải phóng miền nam”, để rồi phải đau khổ hy sinh xương máu một cách oan uổng khi tuổi đời chỉ mới 18-20. Vì miền Nam đang sống sung túc và tự do hơn miền bắc của họ nhiều, thì có gì mà phải giải phỏng theo lời bịp bợm của nhà cầm quyền miền bắc? Điển hình như bà thấy đấy, sau ngày 30/4/1975 có biết bao của cải, đủ cả Ti vi, cassette, tủ lạnh, xe máy, lúa gạo… và cả rất nhiều vàng được chở đem về miền bắc.
Những người VN mang danh nghĩa chống chiến tranh thời bấy giờ ai cũng biết đa phần trong số họ là những người có cảm tình với chế độ miền bắc hoặc là cán bộ Việt cộng nằm vùng, ngoài mặt họ đưa chiêu bài phản chiến nhưng thâm ý của là họ muốn Mỹ thôi giúp cho chế độ miền nam chống cộng sản, để miền nam càng mau bị miền bắc thôn tính đúng theo ý đồ phản bội của họ. Tôi gọi đó là những kẻ đã lầm đường và những kẻ phản bội, bởi lẽ nếu họ yêu thích chế độ miền bắc thì khi trao đổi người giữa hai miền sau hiệp định Geneve, sao họ không cuốn gói về miền bắc sinh sống với chế độ mà họ yêu thích?
Còn điều này nữa, bà là người học rộng, chẳng lẽ bà không hiểu, vì sao VN chiến thắng lớn tại Điện Biên Phủ mà phải ký hiệp định Geneve chấp nhận chia đôi đất nước? Sao không thừa thắng mà tiến lên đánh đuổi quân pháp, chiếm cả Việt Nam (trong đó có Nam Kỳ Tự Trị mà thực dân pháp đã mở rộng một số quyền theo quy chế tự trị cho miền nam dưới quyền của Quốc trưởng Bảo Đại và các chính phủ của ông) để thống nhất ngay từ đó?
Chắc bà cũng biết Liên Xô và Trung Cộng đã âm mưu chia cắt nước VN làm hai miền nam – bắc từ trước khi trận Điện Biên Phủ mở màn, thành ra chiến thắng Điện Biên Phủ tuy là lớn, nhưng không có nhiều ý nghĩa với tiến trình lịch sử của dân tộc. Bởi vì bọn Trung Quốc sau chiến tranh Triều Tiên, họ đã tổn thất rất nhiều, và tình hình bất ổn trong nội bộ nước họ, họ không muốn chiến tranh VN kéo dài thêm nữa, và với ý định chia đôi nước VN, miền bắc vẫn chịu ảnh hưởng của họ, lệ thuộc vào họ, miền nam dù Mỹ có nhảy vào giúp bảo vệ chế độ miền nam, thì Trung Quốc cũng không phải lo về đối đầu với Mỹ vì có lãnh thổ miền bắc trở thành vùng đệm, che chở rất an toàn cho nước họ. Thế là trong một hội nghị ở Quảng Châu họ đã ép ông Hồ Chí Minh phải ký hiệp định Geneve theo ý của họ và họ đã hứa với ông Hồ Chí Minh là sau này nếu chiến tranh có bùng phát trở lại thì lúc đó họ sẽ giúp cho miền bắc bằng mọi giá. Và ngay lúc này ông Hồ Chí Minh đã cho họ biết là ông sẽ đánh miền nam.
Và thế là để thi hành hiệp định Geneve theo đúng thì các cán bộ, đảng viên đảng cộng sản, từ bắc vào và những người thuộc Việt Minh phải rút hết về miền bắc, những ai còn ở lại thì phải ra trình diện với chính quyền miền nam và không được tiếp tục hoạt động chống chính phủ miền nam. Những người dân miền nam nào ưa thích chế độ miền bắc thì cứ tự do di chuyển về miền bắc sinh sống. Ngược lại những người đang ở miền bắc mà thích sống với chế độ miền nam thì cứ di cư vào nam. Thế là hơn 1 triệu người miền bắc đã di cư vào nam và người miền nam thì tập kết ra bắc.
Lúc này ông Lê Duẩn, bí thư xứ ủy Nam kỳ đã giả bộ lên tàu chuẩn bị về miền bắc, nhưng ông đã bí mật hóa trang xuống tàu và ở lại miền nam, cùng với việc ở lại miền nam bất hợp pháp của Lê Duẩn là nhiều vũ khí được chôn giấu lại trên khắp miền nam và một số lượng cán bộ được bố trí bí mật ở lại, nhiều tài liệu nói là số cán bộ bí mật ở lại này lên đến con số 800.000 người, thật kinh khủng để tiếp tục tổ chức lực lượng chống phá chính quyền Ngô Đình Diệm ở miền nam, dưới sự lãnh đạo của Lê Duẩn. Và chính ông này đã viết ra đề cương chiến lược “giải phóng miền nam”, mà gọi cho đúng tên là kế hoạch chiếm đoạt miền nam mới phải. Lúc này ở miền nam chưa hề có một tên lính Mỹ nào cả. Và kế hoạch chiếm miền nam này của Lê Duẩn đã được ông mang ra miền Bắc trình bày với bộ chính trị đảng công sản và đã được thông qua với quyết tâm chiếm miền nam bằng mọi giá.
Ngay sau đó là đường mòn Hồ chí Minh được xây dựng vào năm 1959 và Mặt trận Giải phóng Miền Nam cũng ra đời năm 1960, lúc này vẫn chưa có lính Mỹ ở miền Nam. Thế thì cái chiêu bài đánh Mỹ “giải phóng miền nam” chỉ là thứ giả hiệu, là chiếc bình phong che đậy mưu đồ xâm lược miền Nam của chính quyền miền Bắc thôi, chứ chẳng có giải phóng ai, cũng chẳng có đánh Mỹ gì cả, vì cho mãi đến năm 1965, lính Mỹ mới đổ bộ vào miền nam với mục đích cao cả là bảo vệ chính phủ miền nam, bảo vệ miền Nam để đừng rơi vào chủ nghĩa cộng sản, đừng rơi vào tay của chính quyền miền Bắc.
Bà chắc cũng biết chế độ Ngô Đình Diệm ở miền Nam trước sau vẫn cự tuyệt, không ký hiệp định Geneve, họ đòi không chia đôi đất nước và đình chiến, phe nào ở đâu thì giữ nguyên vị trí ở đó. Điều này trái hẳn với ý đồ của Trung Cộng, nên Trung Cộng ra sức thuyết phục người Pháp, thuyết phục ông Hồ Chí Minh, cuối cùng Hiệp định Geneve đã hình thành mà không có chữ ký của chính quyền Ngô Đình Diệm và phần phụ lục về việc tuyển cử để thống nhất đất nước là hầu như không có nước nào dự hội nghị ký vào văn bản này và đương nhiên là chính quyền miền Nam của Ngô Đình Diệm cũng không có ký vào đây. Vì thế cho nên luận điệu tuyên truyền của miền bắc nói rằng, vì chính quyền Ngô Đình Diệm không thi hành tổng tuyển cử nên họ tiến hành cách mạng giải phóng miền nam rồi xua quân đội miền bắc vào miền nam chỉ là luận điệu giả dối cho tham vọng chiếm miền Nam của họ.
Và bà cũng không đờ đẫn, không điên khùng đến mức không biết là sau hiệp định Paris thì không còn lính Mỹ ở miền nam, thế mà Bắc Việt vẫn dốc toàn lực vào đánh miền nam, thì là đánh Mỹ sao hả bà Ninh? Chỉ có những người mất trí mới nghĩ như thế.
Thành ra cái trò biểu tình phản chiến mà bà kể công ở đây, chỉ là thứ biểu lộ cho sự thiếu hiểu biết, không thức thời hay sự mê muội nghe theo luận điệu tuyên truyền mà bà vẫn còn cố giữ. Bà không thể phản chiến để kêu chính quyền miền nam đừng đánh trả miền bắc đang tấn công họ, mà bà có giỏi thì nên biểu tình ngăn chặn ý đồ và hành động tàn nhẫn của chính quyền miền bắc, đưa quân tấn công miền nam, như thế thì bà mới là người có công với dân, với nước, tránh được đau thương cho dân tộc bà ạ.

2 - Bà cũng khoe khoang cái mẽ bà đã từng công tác trong ngành ngoại giao hơn 30 năm và từng quen biết với nhiều nhân vật người nước ngoài, từ nhà báo, nhà văn, nhà chính trị, nhà học thuật, nhà kinh tế … và nhiều nhà khác nữa. Nhưng qua những gì bà thể hiện trong bài viết, tôi nghĩ bà đã đem danh dự, lòng tự trọng, tính nhân đạo, lòng vị tha … của dân tộc VN phỉ báng trước thế giới có lẽ là nhiều hơn những gì bà đã làm gì cho giống nòi VN được tôn vinh trên trường quốc tế. Những con người hẹp hòi, nhỏ mọn, ích kỷ, thâm thù … như bà, mà cũng làm công tác ngoại giao ngót hơn 30 năm thì càng khẳng định thêm chế độ này lắm khi rất u tối trong việc tìm hiền tài để phụng sự tổ quốc và nhân dân. Có thể một phần vì thế mà người nước ngoài họ đánh giá VN, là nước không chịu phát triển? Trên đời này có một nhà nước nào lãnh đạo quốc gia mà không muốn cho nước mình phát triển không chứ? Tôi hỏi trời hay hỏi ai đây?
Thì ra chỉ có những con người như bà chỉ lấy hận thù, chỉ lấy cái ích kỷ cá nhân mà đem ra làm việc lớn, việc nước, việc dân, bà đem cái thành kiến nhỏ mọn của cá nhân bà ra đặt trước cái lợi ích của nhân dân, của đất nước, cái loại cán bộ như thế này thì đất nước không phát triển, nhân dân không được tự do, hạnh phúc là phải lắm. Ba mươi năm đổi mới rồi, 70 năm xã hội chủ nghĩa rồi, mà đất nước ngày càng tụt hậu so với thế giới, cái gì cũng thua thiệt với người ta, chỉ có lòng tự hào rởm, chỉ có tham nhũng, đàn áp, bất công … là hơn người. Còn nước nghèo vẫn nghèo, kinh tế phụ thuộc nước ngoài, biên cương bị gặm nhấm, lãnh hải, hải đảo bị người ta xâm lấn, chiếm giữ và ngạo nghễ từng ngày. Nhân dân ở các vùng xa, vùng sâu, vùng cao … đa số vẫn còn nghèo và đói, phải cứu trợ bằng gạo, thời đại ngày nay mà phải cứu trợ bằng gạo, thì hỏi có đau lòng không? Đạo đức xã hội suy đồi, không biết bao nhiều là thứ tội phạm, không biết bao nhiều thứ trò lừa đảo trên mọi lãnh vực đời sống và ngày càng tinh vi tàn ác… !
Nhân phẩm con người VN bị đem ra bán rẻ trước thế giới, phụ nữ chỉ mong được lấy chồng Đài Loan, Trung Quốc, Hàn quốc, kể cả đàn ông nghèo khổ châu Phi, chỉ mong thoát khỏi cảnh nghèo hèn, chỉ mong được đổi đời và bất chấp tất cả những ê chề, tủi nhục. Thanh niên nam nữ thì mong xa lìa gia đình, quê hương, đất tổ để đi tìm kế sinh nhai, dù đó là vùng xa xôi, nước xa xôi mà họ chưa hề biết đến. Nhưng đi để được làm gì? Chỉ được làm lao động chân tay và làm osin, thế nhưng cũng bị cơ quan công quyền đặt ra những chi phí quá cao, thủ tục nhiêu khê và bọn lừa đảo cũng dựa vào đó mà ra tay lừa gạt, khiến cho nhiều người phải mang nợ không biết đến bao giờ mới trả hết được. Còn những người đã đi thì khi sang đến xứ người chỉ mong được trốn ra ngoài làm chui hay trốn ở lại làm chui thì mới mong trả được nợ khi đi và dư được chút tiền. Cái bóc lột ngày nay nó như thế đó.
Nhưng những tình cảnh này, những kẻ làm quan như bà chắc chẳng mấy khi đếm xỉa đến, mà chỉ quan tâm đến vấn đề sĩ diện cá nhân rởm, chỉ lo làm giàu thôi thì phải? Những kiểu dùng người chỉ theo cảm tính, sử dụng nhân tài không cần nghĩ đến quá trình, công lao và lòng nhiệt thành của họ đã và đang đam mê với lý tưởng, với công việc như ông Bob Kerrey, rồi bỗng nhiên bị người ta dứt ngang cho ra rìa. Cái cách chọn người, sử dụng con người vô tâm, tàn nhẫn… và phá hoại này vẫn thường thấy ở chính quyền VN, chính vì thế mà đôi khi có những chính sách tốt, những ý tưởng hay… nhưng cuối cùng thì thực hiện chẳng đến đâu, chỉ làm lãng phí và tăng thêm sự trì trệ, tụt hậu thôi.
Phải, bà nói nước Mỹ không thiếu nhân tài, nhưng sử dụng nhân tài như bà và như chính quyền của bà thì chẳng ai còn động lực để phục vụ, chẳng ai muốn phục vụ cho những kẻ vô tâm, vô ơn và không tôn trọng nhân tài như thế. Thật ngớ ngẩn khi bà ví ông Bob Kerrey và trường đại học Fulbright như một cuộc hôn nhân, nhưng đến phút cuối khi đôi tân lang, tân nương sắp lên xe hoa, họ chẳng có lỗi gì cả, họ vẫn yêu thương, thì bà lại muốn thay đổi, tân lang phải là người khác, mà nguyên nhân là do bà chụp mũ và gán ghép, không thừa nhận lòng thành của người ta. Hôn nhân kiểu của bà là hôn nhân gì vậy, tôi không nghĩ bà là một người có học, mà là một kẻ vô học thì đúng hơn. Bà học kiểu gì mà sống như kiểu rừng rú như thế?
Bà cũng khoe khoang cái mẽ làm luận án thạc sĩ qua tác phẩm của một nhà văn Mỹ, nhưng tôi nghi ngờ những gì bà viết trong đó cũng chẳng có gì hay ho!

3 - Cái tâm tốt của con người là biết nhìn ra lẽ phải, biết thừa nhận cái sai và biết ăn năn hối cãi, dù sự ăn năn hối cãi ấy có muộn màng nhưng cũng sẽ làm cho người ta dễ quên đi nỗi đau. Ngược lại cái tâm xấu xa là kẻ không nhìn thấy cái ác quanh mình, tức là cũng đồng phường, đồng hội với kẻ ác, hoặc thấy cái ác mà im lặng thì ta là người hèn nhát hay đồng lõa, còn nếu ta ca ngợi cái ác thì chính ta còn ác hơn kẻ đã thủ ác.
Bà chai mặt và vô tâm đến mức khi một người đã nói ra lời xin và đã có nhiều hành động để chứng tỏ họ đã ăn năn và chuộc lại lỗi lầm, khi trong một tình thế mà họ phải đối diện với cái chết của chính họ và đã gây ra tội lỗi. Những kẻ vô tâm như bà khiến tôi cảm thấy ghê tởm nên tránh xa và càng ghê tởm khi biết là chung quanh bà vẫn có nhiều cái ác khác gấp hàng trăm lần, nhưng vì bà và họ cùng một phe, một phái nên bà đã làm ngơ, lãng quên hay chối bỏ, chứ đừng nói chi đến thừa nhận hay xin lỗi như ông Bob Kerrey.
Hẳn là bà không thể không biết đến cuộc cải cách ruộng ở miền bắc từ năm 1953 đến năm 1956, đã giết hại hàng mấy chục ngàn đồng bào vô tội, bà không thể thấy cái tàn ác của chế độ, khi một số người cần mẫn, chăm chú làm ăn và khi tích cóp được một số tài sản, dù tài sản cũng chẳng nhiều gì, chỉ cần 0,65 ha đất, hai con heo thôi, cũng đủ bị khép vào loại địa chủ, rồi bị chế độ này đem ra đấu tố để chiếm hết tài sản và có khi là cướp luôn cả tính mạng của họ. Chẳng những bị mất tài sản, tính mạng mà trước khi chết họ còn bị một lũ côn đồ của chế độ mạ lỵ, vu khống, chửi bới… vô cùng tàn nhẫn.
Chắc bà cũng không thể không biết vụ án của bà Nguyễn Thị Năm, chủ cửa hàng bán vải sợi Cát Hanh Long. Bà này chồng mất sớm, nhờ tài quán xuyến và làm ăn chăm chỉ qua bao nhiêu năm nên bà đã khá giả, giàu lên. Bà Năm rất có tinh thần vì nước, vì nền độc lập tự do của dân tộc nên trước cách mạng tháng 8 năm 1945, bà ấy đã hiến cho “cách mạng” một số tiền tương đương với 700 lượng vàng. Sau cách mạng tháng 8, trong tuần lễ vàng do ông Hồ Chí Minh phát động, bà Năm lại hiến thêm 100 cây vàng nữa. Nhà bà là nơi các lãnh đạo cao cấp của đảng thường tới lui, bà đã đối xử và nuôi dưỡng, che giấu các ông Phạm Văn Đồng, Trường Chinh, Võ Nguyên Giáp, Lê Đức Thọ…
Trong 9 năm kháng chiến chống Pháp, đồn điền cao su mà bà Năm mới mua là nơi chứa, nơi đóng quân của nhiều đơn vị bộ đội. Bản thân bà Năm cũng là Hội trưởng Hội phụ nữ tỉnh, hai con bà cũng là bộ đội với chức vụ chỉ huy tiểu đoàn. Thế mà khi cần loại ra khỏi hàng ngũ đảng, những thành phần không xuất thân từ giai cấp bần cố nông, dù họ đã đóng góp rất nhiều công lao và hết cả tài sản cho đảng, thì đảng cũng không chùn tay chừa cho họ quyền được sống, vì thế nên bà Năm đã bị họ đấu tố và giết hại một cách tàn nhẫn.
Thật đê hèn cho những người lãnh đạo khi giết hại một ân nhân rất lớn của mình, và đanG tâm giết một người phụ nữ để mở màn cho cuộc đấu tố giết hại dân lành. Làm sao bà Ninh không biết bài báo "Địa chủ ác ghê" đăng trên báo Nhân Dân ngày 21 tháng 7 năm 1953 và tác giả của nó, nếu bà đã là đảng viên cộng sản và tôn thờ lãnh tụ tối cao của đảng. Một bài báo đã trơ trẽn vu khống bà Năm đã giết hại đến 32 gia đình và 260 người… để rồi họ bắn bà một cách dã man, chỉ vì muốn có một phát pháo khởi đầu đấu tố cho thật ác độc để dọa nạt quần chúng.
Bà cũng không thể không biết đến cuộc tàn sát hơn 5000 thường dân vô tội ngay tại Huế, quê hương của bà, trong trận chiến Mậu Thân 1968 do Việt cộng gây ra. Những kẻ thủ ác đã nhẫn tâm giết đồng bào, đồng loại của mình bằng cách trói họ lại với nhau bằng dây kẽm gai và dùng súng đạn, cuốc, xẻng … họ dã man không thua gì bọn Khmer đỏ giết người, diệt chủng. Và gần đây ngay trước ngày 30 tháng 4 năm 1975, chắc bà cũng không thể không nghe về chuyện bộ đội miền Bắc đã xả súng tàn sát hơn 200 thường dân tại ấp phú Mỹ, xã Xuân Lập, thị xã Long Khánh trên đường họ tiến về Sài gòn. Còn rất nhiều tội ác của chế độ này lắm, biết bao nhiêu người đã chết tại trụ sở của cơ quan công an, trong nhà giam… và mới đây nhất là chuyện đầu độc môi trường biển suốt chiều dài 4 tỉnh miền trung mà cho đến nay vẫn chưa rõ nguyên nhân, chưa rõ thủ phạm, việc mất dần biển đảo, ngư dân bị bắn, bị cướp hàng ngày … dường như bà cũng chưa lên tiếng lần nào cả. Bà yêu nước hay bà yêu cái gì đây?
Nếu bà nói bà đã từng làm quan, làm chức to suốt hơn 30 năm qua, và tự hào về điều đó, khi mà đất nước chẳng tiến đến đâu, vẫn còn ngày càng tụt hậu xa với các nước khác, thì bà thật là kẻ dày mặt mới dám tự hào bà là quan chức.Nếu bà thấy quanh mình vẫn có rất nhiều điều tàn ác xấu xa và không ai dám thừa nhận tội ác, không ai có một lời xin lỗi với nhân dân, với vong linh của những người đã chết thê thảm, mà bà cũng không lên tiếng, để rồi bà vạch tội của một người khác, một người nước ngoài và bà một mực cố chấp, dù họ đã ăn năn hối cãi, thì bà thật là thứ lưu manh đầy dẫy trong xã hội VN ngày nay. Nếu bà bảo rằng ông Bob Kerry có ăn năn hối lỗi thì chỉ một mình ông ấy biết, chứ bà … làm sao biết và cũng không cần biết, dù ông ấy không những đã thể hiện bằng lời nói, cả hành động và ước muốn tốt đẹp của ông ấy dành cho đất nước VN và tương lai của người dân VN, thì theo tôi, bà đúng bà là một kẻ rừng rú, một con thú đội lớp người, chứ không là một nhà trí thức gì cả.

4 - Một con vật hay một hạt mầm cây cỏ khi được sống trong một môi trường tốt thì bao giờ cũng tươi tốt, sẽ cho những bông hoa đẹp hay những trái chín ngon ngọt hơn là những cây, hoa, cỏ sống trong môi trường không thuận lợi. Đó là lẽ tự nhiên. Một con người nếu may mắn được rèn luyện, học tập trong một thế giới văn minh như phương Tây thì thường là hấp thụ được những điều hay lẽ phải, khi hiểu biết được những đều hay lẽ phải ấy, thì phải có lòng với quê hương đất nước, với dân tộc mình để khai sáng cho nước non và cho dân tộc, một nghĩa vụ và một trách nhiệm cao cả với tiền đồ của tổ tiên, họ không vì lợi lộc riêng mà bỏ cái sở học của mình để nghe theo những điều ngu muội của những kẻ ít học, không vì sự hèn nhát mà không dám đấu tranh cho cái lẽ phải được tồn tại và không vì bất cứ cái gì, để đánh mất tri thức của mình, thì đó mới là một nhà khoa học của dân của nước.
Bà đã đi học ở châu Âu, bà đã làm việc ở châu Âu, bà thừa biết cái nguyên tắc đối trọng để cân bằng quyền lực trong các nền chính trị dân chủ ở châu Âu, để đối trọng với đảng cầm quyền, chính phủ đương quyền là các đảng đối lập, là lá phiếu được toàn quyền lựa chọn của người dân, là cơ chế tam quyền phận lập nghiêm minh và rõ ràng của nó, để tránh đảng đương quyền, chính phủ đương nhiệm lạm quyền, tự tung tự tác và tham quyền cố vị. Đó mới đúng là những đối trọng để điều chỉnh một chính quyền của đảng đương quyền, họ sẵn sàng bị mất quyền lãnh đạo bất cứ lúc nào nếu họ bất tài, thất đức, thiếu trách nhiệm… làm dân chúng mất niềm tin. Thế nhưng trong tình trạng đất nước bi đát, vì tham nhũng và thất thoát trầm trọng… do lãng phí, năm 2007, bà đã viết trên Tạp chí Cộng sản về quan niệm đối trọng với quyền lực, theo bà chỉ cần các đoàn thể, các tổ chức như là công đoàn, mặt trận, đoàn thanh niên, hội phụ nữ… là đủ!
Một kiểu bồi bút, nịnh hót không thể tưởng tượng được, chẳng lẽ bà không biết các tổ chức này do đảng, của đảng “đẻ’ ra và trực tiếp lãnh đạo thì còn là đối trọng cái nổi gì?
Bà đã từng lý luận phản bác những người đấu tranh cho nhân quyền trong nước bằng luận điệu này đây: “Trong gia đình chúng tôi có những đứa con, cháu hỗn láo, bướng bỉnh thì để chúng tôi đóng cửa lại trừng trị chúng nó, dĩ nhiên là trừng trị theo cách của chúng tôi. Các anh hàng xóm đừng có mà gõ cửa đòi xen vào chuyện riêng của gia đình chúng tôi”.
Thật hết biết với thái độ trịch thượng kẻ cả của bà, trong nhân dân có những người có tuổi bằng tuổi của cha bà, mẹ bà…, trong những người bất đồng chính kiến với đảng, có những người cũng có tuổi đáng tuổi cha bà, mẹ của bà như ông Trung tướng Trần Độ, như nhà sư Thích Huyền Quang, Thích Quảng Độ… thế mà bà gọi họ là con em, cháu… nhân dân là con, em cháu của bà? Tôi phải chửi bà, người dân phải chửi bà như thế nào cho xứng đây? Có lẽ không còn từ nào cả bà Ninh ạ.
Còn nữa, cho dù bà có là gia trưởng độc quyền, độc đoán trong cái nhà của bà, thì bà cũng phải sống trong một xã hội, còn có rất nhiều nhà chung quanh, những nhà hàng xóm nếu thấy bà quá tàn nhẫn, độc ác với các thành viên trong nhà của bà thì họ cũng có quyền can thiệp chứ, luật pháp của nước nào cũng có điều khoản đó bà Ninh à. Và một thế giới văn minh thì nhân quyền chỉ có một định nghĩa cho toàn thế giới này, thành ra tôi không biết bà là người hay thú và bà đang sống ở đâu đây?
Đối với ông Bob Kerry, nếu không được làm Chủ tịch Hội Đồng Tín Thác của trường Đai Học Fulbright, thì ông cũng có những chỗ làm xứng đáng khác, vì ông là một người có tài và tôi cùng nhiều người khác cũng khẳng định ông ấy là người có đức, vì chính ông ấy đã nhiều lần nói với mọi người là xin đừng biện hộ hay giải thích cho ông, vì ông có mặt trong toàn lính Mỹ trong cái đêm tai vạ ở làng Thạnh Phong thì xem như là ông đã có tội rồi và điều đó đã làm ông ray rứt cả đời, nó cũng làm cho mẹ của ông phải khóc, khi ông thành thật kể lại với mẹ của ông.
Tôi thấy tư cách và phẩm giá của ông ấy tăng lên rất nhiều sau sự cố một kẻ tiểu nhân, cố thù dai, trả thù vặt … với ông. Tôi xin bà Ninh đừng có ngụy biện là bà vì lợi ích của nhân dân, của lịch sử, của dân tộc nhé. Nếu bà vì mục đích cao cả đó thì bấy lâu nay bà đã không ngậm miệng với những sự việc đau thương rất lớn lao mà tôi đã kể ở trên.
Và thật ngớ ngẩn khi trong thư ngỏ ngày 7 tháng 6, bà Ninh viết, bà sẵn sàng gặp lại ông Bob Kerry … Trời, sao bà lại có thể xấc xược, trịch thượng đến mức xem ông Bob Kerry là trẻ con như thế, bà kêu ông ấy gặp bà như để bà tha tội cho ông ấy và bà ban phát cho ông chức vụ… Một thái độ trịnh thượng như thế này, hèn gì bà gọi nhân dân VN là con em, cháu của bà như trên cũng phải. Một kẻ hết sức khốn nạn?
(10/06/2016)

https://anhbasam.wordpress.com


Ném đá

Nguyễn Hoàng Văn

Những lời hạch tội nối tiếp trút lên đầu tên “tội phạm chiến tranh” Bob Kerrey làm tôi nghĩ đến câu chuyện trong sách Phúc Âm: “Chỉ những ai trong các ngươi là người trắng tội mới được phép ném viên đá đầu tiên.”[1]
Đó là câu chuyện về cách xử trí sáng suốt và cao cả của Jesus Christ khi ngài bị những giáo sĩ Pharisee bắt bí trước đám đông, ép phải áp dụng hình phạt tàn khốc với một phụ nữ phạm tội ngoại tình.[2] Năm mười mấy tuổi, lần đầu đọc câu chuyện đó, tôi thấm thía đến mức bần thần cả người để rồi, suốt mấy chục năm sau đó, lại e dè kiêng kỵ, không muốn chạm đến câu chuyện đó. “Ném đá”, trong từng ấy thời gian, luôn hiện diện trong danh sách những ngôn từ sáo rỗng cần tránh né của tôi bởi nó đã bị lạm dụng quá nhiều, lạm dụng đến mức nhảm nhí, bầy hầy. Bất cứ lúc nào, từ một người mẫu hạng A đến một tài tử hạng B hay ca sĩ hạng C, D, X, Y, Z, những kẻ hành nghề trình diễn luôn sợ đời quên lãng này cũng có thể mượn câu chuyện ấy để kịch tính hoá những va chạm tủn mủn trong đời tư hay nghề nghiệp của mình. Những ý nghĩa cao cả trong lời Chúa, vô hình trung, đã bị những nạn nhân tự phong mang ra trây như một thủ đoạn ăn vạ, cho phép họ đặt mình vào vị trí phải được Chúa bảo vệ và, do đó, phải được đối xử như là kẻ đứng ở phía của lẽ phải.
Nhưng thủ đoạn bắt vạ này lại là điều thấp thoáng ẩn hiện trong câu chuyện liên quan đến ông Kerrey. Lên tiếng như là những công tố viên, những đấu tố viên kia đã chiếm luôn vị thế của một thứ nạn nhân độc quyền. Chỉ những kẻ hèn, ác và phi nghĩa mới sát hại ông già, phụ nữ và trẻ em. Mà cựu đối thủ của họ từng tàn nhẫn ra tay với ông già, phụ nữ và trẻ em. Họ là bản sao ngược của kẻ thù và, do đó, lẽ phải phải thuộc về họ. Vừa có tư thế nạn nhân, vừa có lẽ phải trong tay, họ phải có quyền ngã giá và đặt để điều kiện.
Tôi không có ý bênh vực ông Kerrey. Tôi cũng không tranh luận với những “công tố viên”. Nhưng tôi đòi hỏi một sự sòng phẳng và công bằng – sòng phẳng và công bằng với chính những ông già, phụ nữ và trẻ em bị sát hại ấy. Đành rằng những nạn nhân đáng thương ấy đã bị toán quân của ông Kerrey bắn chết, nhưng ai mới là kẻ đã đẩy họ vào vị trí phải hứng chịu lằn đạn?
Hãy tưởng tượng cảnh Lê Văn Tám lao vào kho xăng. Bây giờ thì chỉ có bọn đui và bọn điếc – đui điếc tận trong óc trong tim – mới không biết rằng chú bé ấy là một sản phẩm tuyên truyền, nhưng thôi, để tiện, cứ tạm thời tưởng tượng. Hãy tưởng tượng tình thế của người lính gác kho, anh ta sẽ phản ứng như thế nào nếu thấy Tám ôm mồi lửa xông vào? Không bắn, anh ta và những đồng đội khác sẽ bị thiêu huỷ trong biển lửa. Mà bắn, anh ta sẽ bị nguyền rủa như là một tội phạm đốn mạt. Thật là khó cho anh ta quá. Mà cũng khó cho những người lính khác, vốn được huấn luyện bài bản theo chiến tranh quy ước nhưng bị sa lầy trong một cuộc chiến hoàn toàn phi quy ước. Thật là khó bởi nếu Lê Văn Tám chỉ là một nhân vật không thật thì còn có muôn vàn em bé có thật khác sẵn sàng noi gương Lê Văn Tám, như những Kpa Klơng hay “Cu Theo Nguyễn Văn Hoà”, chẳng hạn. Kpa Klơng, theo tài liệu tuyên truyền, mới 13 tuổi đã dùng tên tẩm thuốc độc hạ sát ba địch quân và, hai năm sau, chỉ mới 15 tuổi, đã lập công với 88 mạng người.[3] “Cu Theo”, cũng theo sách vở tuyên truyền, chỉ mới 12 tuổi đã bắn chết ba lính Mỹ và, gớm thay, sau khi đối phương gục ngã, cảm thấy chưa chắc ăn, cậu bé lẽ ra còn ở tuổi chỉ biết nhảy lò cò và bắt chuồn chuồn này đã phóng ra chĩa súng bắn bồi, liền mấy phát đạn.[4] Nếu Kpa Klơng hay “Cu Theo” là những “Lê Văn Tám” thành công thì còn có bao nhiêu em bé “không thành công” khác, đã vùi thây đâu đó như những cái chết không tên trong những nấm mồ hoang lạnh.
Chiến tranh là một cuộc đấu khốc liệt và dứt khoát, ở đó chỉ có một trong hai chọn lựa là phải sống, bằng không thì sẽ chết. Đó là nơi mà lằn ranh mong manh giữa sinh và tử phải được định đoạt ngay từ những sát na đầu tiên. Lao vào một cuộc chiến nghĩa là chấp nhận một xác suất thật cao của việc bị bắn chết và như thế vấn đề ở đây là những kẻ đã nhẫn tâm đẩy những trẻ em ở lứa tuổi đi học vào cuộc chơi khốc liệt này.
Giết chết một đứa trẻ còn đang tuổi đi học là một tội ác. Nhưng dựng lên một hình tượng giả tạo như Lê Văn Tám để xúi giục những đứa trẻ khác lao vào chỗ chết để được tâng bốc là anh hùng cũng là một tội ác. Khi một người lính bắn chết một đứa bé thì đó, chủ yếu, là tội ác của cá nhân anh ta. Nhưng khi một bộ máy quyền lực sử dụng cả một lớp lang tuyên truyền để xúi giục hàng hàng lớp lớp trẻ em lao vào chỗ chết thì đó lại là một tội ác tập thể, thứ tội ác có hệ thống, tội ác có chủ trương, đường lối.
Ông Kerrey đã phạm tội giết trẻ em và phụ nữ tại Bến Tre. Nhưng Bến Tre, ngoài danh hiệu là đất “đồng khởi”, còn lừng danh là đất của “đội quân tóc dài”, quê hương của phó tư lệnh Nguyễn Thị Định và bao nhiêu “nữ anh hùng” khác. Chỉ cần mở trang web chính thức của chính quyền tỉnh Bến Tre sẽ nhận ra những khuôn mặt “nữ anh hùng” như thế, thậm chí những “nữ anh hùng” từ tuổi 13 như Phan Thị Hồng Châu, bằng ấy tuổi đã là một “chiến sĩ trinh sát vũ trang trực tiếp chiến đấu” và, đến năm 21 tuổi, sau 17 trận đánh, đã là “anh hùng lực lượng vũ trang” sau khi “tiêu diệt và làm bị thương 174 tên địch”. Rồi những “anh hùng” như Đoàn Thị E, như Tạ Thị Kiều và biết bao nhiêu bé gái cùng phụ nữ cầm súng với thành tích thấp hơn? Quả là không gì mỉa mai bằng. Một mặt thì tự hào rằng Bến Tre là đất của những nữ anh hùng, nữ anh hùng giết giặc từ tuổi 13, giết như ngoé, giết không hề gớm tay. Một mặt thì lại đau đớn vật vã với một thảm cảnh chiến tranh ở đó “giặc” đã nhẫn tâm hạ sát cả trẻ em, phụ nữ và ông già.[5]
Nếu phải kiểm toán sòng phẳng tội ác của một người lính chuyên nghiệp như Bob Kerrey thì phải kiểm toán cho sòng phẳng cái môi trường xung đột mệnh danh là “thế trận của nhân dân” hay “chiến tranh nhân dân” ấy. Tiến hành một cuộc chiến nhân dân có nghĩa là bắt toàn bộ nhân dân – từ những trẻ em, phụ nữ đến người già – phải lăn xả vào cuộc chiến. Nếu ông Kerrey phạm tội giết trẻ em thì cái hệ thống chính trị đã chấp nhận những cô bé chỉ mới 13 tuổi làm “trinh sát vũ trang trực tiếp chiến đấu” có thể nào phủi tay như kẻ vô can? Ông Kerrey là một quân nhân Mỹ, ông ta đến chiến trường Việt Nam, lúng túng trong cái ranh giới cực kỳ mỏng manh giữa một “địch quân” với một đứa trẻ, một phụ nữ hay một ông già, ông ta đã bắn chết hàng loạt người Việt Nam. Còn cái hệ thống chính trị ấy? Cái hệ thống đã sử dụng chính nhân dân của mình như là cái lá chắn hay cái bẫy với những ranh giới mù mịt ấy thì sao?
Giết một đứa trẻ là một tội ác đáng tởm. Nhưng, cũng như những tên khủng bố ISIS đang làm tại Fallujah trong những ngày qua, việc nấp sau lưng những đứa trẻ hay bà mẹ để theo đuổi chiến tranh cũng đáng tởm không kém.[6] Nói như nhà văn Nguyên Ngọc khi bàn về câu chuyện của ông Kerrey và lý do phải tha thứ ông Kerrey: “Còn riêng đối với chúng tôi thì sao, chúng tôi, những người từng là lính Việt Cộng thời thảm khốc ấy, khi chúng tôi vẫn từng “nấp” trong nhân dân vô tội, để họ có thể cùng chết với chúng tôi? Kể cả, ngày ấy, như chính tôi từng được trải nghiệm, có bao bà mẹ, và cả các em bé nữa, sẵn sàng chết để che cho chúng tôi? Hoá ra tự chúng tôi cũng còn một câu hỏi...” [7]
Nhưng cuộc chiến ấy đâu chỉ đơn giản như thế, đâu chỉ có những em bé và bà mẹ sẵn sàng chết? Phải tính đến những ông già, phụ nữ và trẻ em không hề sẵn sàng nhưng đã bị đẩy vào chỗ chết nữa chứ?
Bấy giờ có tôi trong ngôi trường cũ
Viên phấn trên tay kẻ đậm đề bài
Chẳng cần gọi tên từng người trong sổ
Lớp học từ nay không vắng một ai
(“Bấy giờ”, Trần Đình Quân)
Tôi nhớ rất rõ lời hát ấy, vì ước mơ hoà bình của người thầy-nhạc sĩ ấy cũng chính là trải nghiệm chiến tranh của tôi, ngay từ trong lớp học, như một học sinh tiểu học, khi lớp học ấy ngày một vắng dần. Hoả tiễn hay đại pháo 130 ly từ đâu đó trên núi vu vơ bắn về, lớp học vắng dần. Quả mìn phát nổ đâu đó bên con đường ngoại ô, chiếc xe đò bị xé toang ra, lật ngửa, tanh banh, lớp học cũng vắng dần. Những lớp học vắng dần và từ những cái tang nhỏ nhỏ như thế cho đến những cái tang lớn hơn, như cái tang của Huế trong Tết Mậu Thân. Nhiều người đã lên tiếng về cái tang của Huế và sự lên tiếng chỉ xuất phát từ một phía, còn lại chỉ là sự ngậm miệng đến lỳ lợm của một phía. Nhưng cuộc “Tổng tấn công và nổi dậy” năm đó vẫn còn có rất nhiều thân phận nạn nhân khác chưa hề nhận được một lời tiếng nào từ cả hai phía. Tôi có không ít thân nhân từng “bám trụ” trong vùng “giải phóng” thời chiến, những nông dân chất phác đã hăm hở tham gia “tổng nổi dậy” theo lời tuyên truyền hấp dẫn và chắc nịch rằng “giải phóng trong tầm tay”, rằng bộ đội chính quy đã làm tất cả, chỉ có chiến thắng, chiến thắng và chiến thắng, cái chiến thắng đầy hứa hẹn tại các vùng thị tứ ê hề chiến lợi phẩm. Nhưng tuyên truyền là tuyên truyền, chiến thắng và chiến lợi phẩm đâu không thấy, chỉ thấy chớp lửa loé lên từ những ụ trung liên và đại liên phòng ngự, chỉ thấy những thân người đổ gục, những cánh tay cánh chân đứt lìa ngổn ngang, trộn lẫn với những đòn bánh tét và xâu bánh ú mang theo làm thực phẩm đi đường. Những kẻ đang chì chiết về tội ác của ông Kerrey với con số nạn nhân đếm được có dành một góc nhỏ nào trong tim cho những nạn nhân không thể đếm hết này?

Những lời hạch tội ấy bùng nổ sau tuyên bố về Đại học Fullbright trong chuyến đi của ông Barrack Obama tại Việt Nam. Ông Obama đến như một cuộc đầu tư chiến lược mà người Việt Nam thì chào đón y như ngày hội. Trường Fullbright ra mắt, hứa hẹn bao nhiêu là cơ hội nhưng cũng tiềm tàng bao nhiêu là thách thức với viễn ảnh của một đại học tự trị có quyền tự do học thuật tuyệt đối, hoàn toàn bất khả xâm phạm. Thách thức thì tất phải dẫn đến những lo xa và sợ hãi. Nhưng vận hội mà Fullbright sẽ mở cùng không khí hội hè thấp thoáng sự sùng bái cá nhân với ông Obama lại khiến những bóng mờ bên lề chạnh lòng, bực bội.
Bực mình chẳng muốn nói ra / Muốn đi ăn giỗ, chẳng ma nào mời. Khó mà kết luận rằng những công tố viên trong “vụ án Kerrey” này đều là những kẻ “bực mình”, nhưng khi một người như bà Tôn Nữ Thị Ninh, một trong những kẻ hạch tội chì chiết nhất, đay nghiến nhất, tuyên bố sẵn sàng gặp ông Kerrey để “trao đổi về những việc góp phần thúc đẩy quan hệ Mỹ-Việt vì lợi ích nhân dân hai nước”, bà ta đã, vô hình trung, bộc lộ cái tâm lý tự xem mình là một nhân vật quan trọng, phải nằm trong trung tâm sự chú ý, phải được tham vấn, phải có ý kiến trong những chuyển biến quan trọng, nghĩa là phải được mời mọc.[8]
Có thể bà cựu Phó Ban Đối Ngoại Quốc Hội này lỡ miệng, không tầm thường đến độ phẫn nộ chỉ vì không được mời mọc, thế nhưng, khó mà tin rằng, xuyên suốt những gì đã làm, bà ta đã thể hiện một tấm lòng cao cả, vì dân, vì nước. Quan hệ Việt-Mỹ đã đạt tới mức cao nhất như có thể thẩy trong chuyến đi của ông Obama, đâu phải phiền đến một viên chức đã về hưu và sắp bị đời quên lãng như bà ta “góp phần thúc đẩy”? Mà đâu chỉ có mỗi một cái làng biển ở Thạnh Phong của 47 năm trước? Tại sao, tại sao trong suốt những năm qua, bà ta hoàn toàn dửng dưng, câm như hến trước những tội ác vẫn dồn dập đổ lên đầu ngư dân tại bao nhiêu là làng chài dọc theo bờ biển miền Trung?
Bây giờ thì nguồn sống tại đó đã bị cắt đứt và những lớp học tại các vùng biển ấy sẽ vắng dần, đội quân bán vé số và đánh giày hay thậm chí ăn xin tại Sài Gòn hay Hà Nội rồi sẽ tăng dần còn bà ta thì, lại, cũng câm như hến. Ai có thể tin vào tấm lòng của kẻ hoàn toàn dửng dưng, hoàn toàn câm miệng trước thảm hoạ đang đổ ập lên đầu 85 triệu người nhưng lại chăm chăm soi mói cái chết của 21 người gần nửa thế kỷ trước? Giết 21 người già, phụ nữ và trẻ em trong một cuộc hành quân ban đêm là một tội ác nhưng những gì hiện đang diễn ra ngay giữa ban ngày trên đường phố Hà Nội và Sài Gòn cũng là một tội ác. Ai có thể tin được vào “lẽ phải” của kẻ hoàn toàn vô cảm, không biểu lộ chút cảm xúc nào trước ánh mắt thất thần của cháu bé bên dưới khuôn mặt rướm máu của mẹ khi những ngọn dùi cui trên tay kẻ cầm quyền giáng xuống?
Trước khi kiểm toán quá khứ của ông Kerrey thì phải tự kiểm toán chính mình, trước nhân dân của mình, một cách sòng phẳng. Sòng phẳng với quá khứ, sòng phẳng với hiện tại và sòng phẳng với cả tương lai. Nếu thế hệ tương lai cần một sự sòng phẳng với những món nợ và hệ lụy lâu dài sẽ đổ dập lên đầu mình thì hiện tại đòi hỏi sự sòng phẳng với những tai ương đang đối mặt. Thiếu sòng phẳng với quá khứ đã đành nhưng lẽ nào lại tiếp tục phụ hoạ cho những trò điếm nhục đang banh nát hiện tại và tương lai của đất nước trong đó có chính mình và con cháu của mình?
Hãy tỉnh lại, hỡi những “công tố viên” đang chì chiết và đay nghiến về những tội ác của ông Bob Kerrey. Đất nước đang đứng trước những chọn lựa sinh tử và xã hội cần có một cuộc tranh luận nghiêm túc về những giải pháp thực sự hiệu nghiệm cho sự sống còn của dân tộc. Bên cạnh những trò bầy hầy của đám dư luận viên bắt buộc phải hành nghề vì thiếu ăn và thiếu học, chẳng lẽ cuộc tranh luận này còn bị trây ra với một đám dư luận viên thừa ăn và thừa học? Vô tình hay cố ý, thèm đi ăn giỗ hay không thèm, cái trò nấp vào tội ác trong quá khứ của một cựu chiến binh Mỹ đang cố gắng chứng tỏ thiện chí, để gây lên một cuộc tranh luận giả tạo, nhằm bắt vạ hay, tệ hơn, nhằm pha loãng và đánh lạc hướng sự chú ý của công chúng trước những mối nguy cực kỳ to lớn của đất nước thì không chỉ là hèn mà còn tệ hơn là phản động.
Tệ hơn, vì nếu “hèn” chỉ là nhân cách của từng cá nhân, thì “phản động” lại là sự thụt lùi trong chọn lựa, sự chọn lựa không chỉ riêng cho họ mà ảnh hưởng đến cả mấy chục triệu đồng bào của họ, trong đó có chính cha mẹ, anh em, con cháu và chắt chít của họ!

Nguyễn Hoàng Văn
-------------
Chú thích:
[1] Bob Kerrey sinh năm 1943, xuất thân là dược sĩ, Năm 1966 tình nguyện nhập ngũ và trở thành sĩ quan biệt kích hải quân (SEAL Navy), tham chiến tại Việt Nam đến năm 1969 thì bị thương. Sau khi về Mỹ và giải ngũ, ông tham gia chính trị trong đảng Dân Chủ, trở thành thống đốc tiểu bang Nebraska (1983–1987), Thượng nghị sĩ (1989–2001). Năm 1992 ông ra tranh ghế ứng cử viên tổng thống nhưng thất bại trước ứng cử viên Bill Clinton. Năm 2001, sau khi từ bỏ chính trị, ông được mời làm Viện trưởng Đại học New School ở New York và đảm nhiệm chức vụ này từ năm 2001 đến 2010.
Tháng Tư năm 2001 tạp chí The New York Times khui ra cuộc hành quân Thạnh Phong: tối 25.2.1969, trung đội Kerrey chỉ huy tiến vào đây tấn công vào một mục tiêu nghi ngờ, tuy nhiên, nạn nhân thực sự là 21 thường dân gồm người già, phụ nữ và trẻ em. Kerrey nhận trách nhiệm cho các vụ này với tư cách chỉ huy nhưng giải thích: “Theo bài bản của cuộc hành quân là phải loại bỏ những người mà chúng tôi chạm trán” (Standard operating procedure was to dispose of the people we made contact with”.
Bây giờ, một số tờ báo tại Việt Nam lại lôi ra chuyện này, sau khi ông Kerrey được bổ nhiệm chủ tịch Hội đồng quản trị Đại học Fulbright.
[2] Tân Ước, John 8:1-11. Jesus đang giảng thuyết với một đám đông thì hai giáo sĩ phái Pharisee kéo đến, mang theo một phụ bị bắt quả tang phạm tội ngoại tình. Họ chất vấn: Theo luật Mose thì phụ nữ này phải bị ném đá, bây giờ phải giải quyết như thế nào. Jesus không trả lời mà cúi xuống lấy ngón tay viết trên đất. Hai giáo sĩ gặng hỏi mãi, nên Jesus đứng lên nói: “Ai trong các ngươi là người không hề phạm tội thì hãy ném đá trước đi,” rồi ngồi xuống tiếp tục viết trên đất. Tất cả từ từ bỏ đi hết chỉ còn một mình Jesus với phụ nữ. Sau đó Jesus tuyên bố : “ Ta không kết tội chị. Chị hãy đi đi, từ nay đừng phạm tội nữa”.
[3] Kpa Kơ lơng (1948-1975), chức vụ cuối cùng là thượng úy, tham mưu phó Tỉnh đội Gia Lai. Được tài liệu tuyên truyền tán dương về tài bắn “xuyên táo”: bắn 7 viên đạn hạ 19 đối phương (?)
[4] Em bé này đã được Tố Hữu đưa vào thơ: “Tên em là Nguyễn Văn Hoà / Mẹ em thường gọi em là cu Theo”. Xem bài Gặp lại Hòa “cu Theo”, báo Người Lao Động (12.9.2015)
[5] “Thông tin giới thiệu”, Cổng Thông Tin Điện Tử tỉnh Bến Tre.
[6] “Islamic State using families as human shields against Iraqi forces in battle for Fallujah, UN says”, ABC News,(31.5.2016)
[7] “Về trường hợp Bob Kerrey”, Nguyên Ngọc.
[8] “Thư ngỏ gửi người VN & các bạn Mỹ của bà Tôn Nữ Thị Ninh” (7.6.2016). Và trước đó: “Lẽ nào nước Mỹ không còn ai ngoài Bob Kerrey?” Tôn Nữ Thị Ninh (1.6.2016)

Nguồn: Tienve.org

  

Đăng ngày 21 tháng 06.2016